[Brothers Conflict] Xin Tránh Xa Tôi Một Chút

Chương 69:

Sau khi biết được Iori phải thường xuyên ở lại kịch trường, hơn nữa ba bữa cơm cũng không có, cả nhà phản ánh kịch liệt.

- “Anh Masaomi, hay chúng ta mang cơm trưa cho Iori đi?” Tsubaki đề nghị.

- “Công tác của em gần đây không quá bận, việc đưa cơm, nhất định không thành vấn đề!”

Azusa cũng gật đầu nói: "Tính luôn việc Tsubaki đột nhiên bận, vẫn còn có em. Hai đứa bọn em, lưu lại một người, tuyệt đối không thành vấn đề.

Đây là điểm tốt của cặp song sinh… Natsume ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn tay mình, trong lòng có chút phức tạp. Nhưng anh vẫn ngẩng đầu nói: “Thời gian nghỉ trưa của em khá dài, cũng có thể đưa cơm trưa cho Iori”.

- “Vấn đề bây giờ không phải là ai đưa cơm, đều là đồ ăn ngoài, không phải nhà làm thì không vệ sinh!”

Masaomi nhíu mày nói: “Tốt nhất là để Iori ăn cơm nhà làm, vậy mới tương đối an toàn!”

- “Vậy để em, văn phòng em, giờ nghỉ trưa có hai tiếng rưỡi, về làm cơm, vậy là đủ rồi” Ukyo bưng đĩa trái cây đi lại.

Hikaru cười nói: “Không, anh Ukyo, em nghĩ em cũng có thể. Khi còn ở Ý, Iori đều ăn món em làm”.

- “Em không muốn”.

Iori đang chơi game, cũng không ngẩng đầu, nói: “Anh chỉ biết mì Ý, mì sợi, hay sủi cảo gì đó, còn lại em đều ăn không được, em không muốn lúc nào cũng ăn những món đó”.

Fuuto không chút khách khí mà cười nhạo: “Hahaha… Anh Hikaru, anh thật là, ở nước ngoài lâu như vậy, thế nhưng vẫn là chỉ biết làm mì sợi! Thật buồn cười…”

- “Vậy em làm thử xem a!” Hikaru liếc Fuuto một cái, anh cũng chỉ biết làm mì sợi thì sao chứ? Anh không có thiên phú nấu nướng là anh sai sao?!

Fuuto đắc ý dào dạt nói: “Anh không nhớ lần trước, em mới vừa tham gia một tiết mục ẩm thực minh tinh, hơn nữa còn đạt quán quân sao?”

Tuy các minh tinh tham gia, thường ngày cả mười ngón tay chưa bao giờ dính dầu mỡ, nên căn bản không thể nấu cơm, vì vậy Fuuto mới làm một khoá đặc huấn riêng, giành chiến thắng.

Bất quá, đây cũng không phải là Fuuto bán tư? Ai có thể lợi hại như cậu, làm ra món ăn đẹp mắt, lại vô cùng khó ăn? Khụ, về điểm khó ăn này, nhưng thật ra không ai biết, vì lúc ấy, người tổ chức cũng hiểu rõ, người làm đều là đại bài minh tinh, làm đồ ăn cơ bản không đảm bảo. Vì vậy, chỉ qua loa nếm qua, đương nhiên không nếm ra hương vị.

- “Khoan đã, như vậy chẳng lẽ, hai năm qua, Hikaru đều làm mì phở cho Iori sao?” Vẻ mặt Kaname nghiêm túc, ngắt lời nói.

Vừa nghe anh nói vậy, cả nhà đều phản ứng lại, đôi mắt hình viên đạn nhìn Hikaru.

- “Anh Iori thật đáng thương, thế nhưng liên tục ăn mì phở hai năm!” Wataru dịch lại cho Iori một cái ôm chẳng ra gì, sau đó mới dịch ra, ngược lại dùng ánh mắt phẫn hậnnhìn chằm chằm Hikaru.

- “Đúng vậy anh Hikaru, tại sao anh có thể như thế! Khó trách anh Iori lại gầy như vậy, thì ra là bị anh cho ăn như thế a!” Yusuke bày ra vẻ mặt chỉ trích, trừng mắt nhìn Hikaru.

- “Hikaru, trước khi rời đi, em nhớ đã hứa với anh như thế nào không?” Ukyo đẩy mắt kính, sắc mặt đáng sợ nói.

-" Em nói sẽ chăm sóc tốt cho Iori, về ăn, mặc, ở, đi lại, đều sẽ không làm em ấy phiền não" Vẻ mặt Masaomi thất vọng nhìn Hikaru.

- “Em không nghĩ anh Hikaru lại xấu xa như vậy!” Tsubaki có chút nóng nảy, đánh một cái vào vai Hikaru.

Nhưng Azusa thì rất bình tĩnh, chỉ đẩy mắt kính, nhìn chằm chằm Hikaru.

- “Chỉ biết cho Iori ăn mì, em còn mặt mũi ngại Iori kén ăn?!” Kaname nhớ tới cảnh tượng lúc Iori vừa mới trở về, cùng cả nhà ăn cơm, vì chọn đồ ăn mà bị Hikaru mắng, ánh mắt anh nhìn Hikaru càng thêm khinh thường, phẫn nộ.

- “Anh Hikaru, anh thật khiến người ta thất vọng…” Natsume thất vọng nói.

- “Hai năm, chỉ ăn mì phở… Anh Hikaru, anh là muốn cho Iori “Giảm béo”, thuận tiện muốn mạng em ấy sao?” Subaru từ trước đến nay luôn trầm mặc, lúc này cũng nhịn không được mà nói nặng lời.

- “Nếu em nhớ không lầm, trên TV từng nói qua, nếu luôn không ngừng ăn mì, rất dễ khiến dạ dày bị ung thư”.

Nét tươi cười trên mặt Louis không có, đi đến trước mặt Iori, ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt cậu, ôn nhu nói: “Iori à, thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”.

Iori lắc đầu: “Không có”

Ngoài trừ có chút phiền, thì tất cả đều không có gì.

- “Nếu là biết sớm như vâyh, lúc trước, có đánh chết, em cũng phải ngăn cản anh mang anh Iori đi!” Fuuto nghiến răng nghiến lợi nhìn Hikaru.

Hikaru cười khổ, thật sự không biết nên nói gì cho tốt. Trong lòng anh hiểu rõ, mỗi lần biết được chuyện của Iori, các anh em đều không giữ được lý trí, rất dễ xúc động, cũng rất dễ dàng nghe lời nói của một phía, huống hồ ban nãy, Iori chỉ là cảm khái một chút, kết quả những người này liền não bổ thành, hai năm ba bữa, Iori đều ăn mì…

Iori cảm thấy cả nhà có chút ồn, liền tạm dừng trò chơi, ngẩng đầu hỏi: “Các anh đang cãi nhau sao? Tại sao vậy?”

Cả nhà: “…”

Nhưng Louis khá bình tĩnh, ngồi bên cạnh, nhẹ giọng giải thích một chút, sau đó Iori khó hiểu nhìn cả nhà: “Làm sao có thể hai năm luôn ăn mì! Chỉ là buổi tối hoặc buổi sáng nhàn rỗi ở nhà, mới ngẫu nhiên ăn thôi. Khi đi làm đều ra ngoài ăn, có đôi khi cũng vào nhà hàng ăn. Lâu lâu thật sự lười đi ra ngoài, mới ở nhà nấu”.

Tính ra, một tháng, bọn họ chỉ nấu bảy, tám lần mì phở thôi. Chẳng qua, vì nấu đến quá mức thường xuyên, nên Iori cảm thấy có chút ngán, không phải rất muốn ăn.

Louis cười khẽ, thân mật mà sát vào tai Iori, không biết nói câu gì, nhưng lại khiến lông mày Iori buông lỏng, sau đó nhìn cả nhà nói: “Thì ra là quá nhàn rỗi, nên mọi nguờ mới suy nghĩ miên man sao? Đúng lúc em cảm thấy game này khá thú vị, hay mọi người cũng cùng nhau chơi?”

Cả nhà: “…”

Thấy cả nhà không để ý tới, Iori ngẩng đầu, nhẹ giọng nhign Louis nói: “Lát em đưa trò này cho anh, chờ em phá trận này đã”.

Louis gật đầu, cười tủm tỉm, nhẹ xoa đầu Iori, mới ngẩng đầu lên. Quay người lại, vô tình nhìn được ánh mắt phức tạp của Hikaru. Ánh mắt đó bao hàm hâm mộ, ghen ghét cùng với một loại không trong sáng, Louis đạm nhiên nhìn anh cười, xoay người, cầm cái ly đi vào nhà bếp.

Hikaru chậm rãi che lại nơi trái tim mình, ngơ ngác nhìn Iori. Ban nãy, khi Louis và Iori thân mật, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, rất ghen ghét Louis… Rõ ràng, rõ ràng trước kia, Iori đều chỉ thân mật cùng anh như thế! Louis dựa vào cái gì chứ…

Hikaru bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, tại sao anh lại có loại suy nghĩ này? Rõ ràng Iori có thể cùng các anh em khác thân cận, là chuyện tốt, đây không phải điều, mà trước kia, anh và cả nhà luôn hy vọng sao?! Huống chi hiện tại, Iori cũng chỉ là cùng Louis thoáng thân mật một chút…

Không đúng, anh không thể nghĩ như vậy, điều anh cần quan tâm bây giờ là, tại sao Louis lại dùng loại ánh mắt đó nhìn anh? Loại ánh mắt này, đồng dạng với loại ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ… Rốt cuộc Louis đang nghĩ cái gì?

Hikaru nhíu mày, trực giác anh cho thấy, sự tình không đơn giản như vậy. Louis… Không phải là coi anh là kẻ địch đi? Nếu đúng là vậy, nhưng là vì cái gì? Tổng không có khả năng là vì Iori đi?!

Trong lòng Hikaru ẩn ẩn biết, có liên quan đến Iori, nhưng lại nghĩ không thông suốt. Hay là nói, Louis cũng giống anh, có tình cảm sâu đối với người em Iori, cũng sinh ra ý nghĩ “Độc chiếm”?!

•••

Hôm sau, Iori liền ở luôn kịch trường. Đại khái suy xét đến việc cậu là người mới, đạo diễn cũng không có lập tức cho cậu diễn suất, mà để cậu ngồi một bên, quan sát kĩ thuật diễn và cách đi của những người khác.

Iori luôn nghiêm túc với công việc, vì vậy, thật sự rất nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm diễn viên trong sân biểu diễn. Hơn nữa, cậu không nhìn chằm chằm những người khác, chỉ nhìn chằm chằm hai diễn viên có kỹ thuật diễn tốt nhất. May mắn, hai vị diễn viên này đều đac lão luyện, từ lâu đã quen bị người nhìn chằm chằm, nếu không, sẽ bị áp lực quá độ a!

Nhưng thật ra, đạo diễn và phó đạo diễn đối với người trẻ tuổi, có diện mạo tốt lại đặc biệt nghiêm túc này rất có hảo cảm. Bây giờ, rất ít có thể nhìn thấy người mới nghiêm túc, lại trách nhiệm như vậy!

Vì thế thời gian rảnh rỗi, ngẫu nhiên sẽ cố ý vô tình đến cạnh Iori, đề ra vài điểm. Không đơn giản là thấy Asakura Iori có thái độ nghiêm túc phụ trách tốt, cũng là vì đối phương là anh trai của Asakura Fuuto.

Asakura Fuuto là một minh tinh nổi trội trong nước, lúc trước, họ mời cậu đến làm diễn viên chính. Đáng tiếc, cậu đang chụp một vở kịch khác bộ, không có thời gian.

Bất quá, bọn họ không phải chỉ chụp một bộ điện ảnh này, nói không chừng, tiếp theo bộ điện ảnh vai chính vai phụ gì đó, vừa lúc thích hợp với Asakura Fuuto a! Đến lúc đó, không chừng cậu sẽ vì thấy bọn họ chiếu cố tốt Asakura Iori, mà suy xét lại!

Ngoại trừ đạo diễn và phó đạo diễn, thì cũng có ít nhiều diễn viên đóng vai pháo hôi, hay nhóm minh tinh đều đối xử tốt với Iori. Những người giống họ, mới ra đều không có hậu trường, hoặc là dốc sức làm thật lâu, nhưng không có thành tựu.

Nhưng đáy lòng bọn họ, kỳ thật rất ghen ghét Iori, vì cậu có một em trai là một đại bài minh tinh, lại cùng em trai hợp tác chụp một bộ cái quảng cáo không tồi! Điều khiến họ cảm thấy hâm mộ và ghen tị nhất là, vận khí người này quá tốt! Tốt đến mức, vừa vào đã được nhận một quảng cáo tốt thì thôi đi, đã vậy bây giờ còn tiếp được tiểu Boss của vở kịch.

Phải biết rằng, tiểu Boss này chính là một pháo hôi mà bọn họ vẫn luôn tranh đoạt! Tuy tiểu Boss cũng là một pháo hôi, thân thế trước kia là một điểm, còn có quá trình chậm rãi trải qua, đặc biệt dễ dàng làm người xem nhớ kỹ, cũng đặc biệt dễ dàng kiếm một ít cảm tình cùng nước mắt của nữ nhân.

Vốn dĩ, họ đều cho rằng, nhân vật quan trọng này, đoàn phim sẽ không có khả năng giao cho một người mới vào, vì vậy, họ không coi cậu là đối thủ. Chính là mọi chuyện không lường trước được, bọn họ cũng không thể nghĩ tới, Asakura Fuuto thế nhưng lại vì anh trai, mà giúp cậu đi cửa sau!

Mặc kệ nói thế nào, có Asakura Fuuto phía sau, thì Asakura Iori, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định sẽ chậm rãi hồng lên, mặc kệ là hồng đen hay là cái khác. Đối với bọn họ, không có cửa sau hay không có người chống lưng mà nói, tốt nhất vẫn là lấy lòng người này một chút. Nhưng, bọn họ cũng không thể làm quá mức, dù sao, còn có rất nhiều tiền bối điện ảnh đang nhìn a!

Nhưng thật ra Iori hoàn toàn không chú ý tới những người này, hoặc là nói dù chú ý tới cũng sẽ không để ý. Cậu đối với diễn kịch không quá rành, dù sao trong hiện thực, gương mặt dối trá so với diễn kịch, kém rất xa!

Cho nên, cậu chỉ toàn tâm toàn ý nghiêm túc tập trung học. Có người đưa nước? Cảm ơn. Có người đề điểm chỉ đạo? Vô cùng cảm ơn. Có người đưa khăn lông? Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Có người đưa trái cây? Cảm ơn.

Tóm lại, cơ bản là ngoại trừ thật sự không dùng tới, thì ai đưa đến, Iori đều không từ chối, thoải mái hào phóng nhận lấy, sau đó nghiêm túc nói lời cảm ơn. Điểm này, làm không ít những người chỉ nghĩ lấy lòng cậu, trong lòng thoải mái không ít, cảm giác đối xử Iori cũng tốt hơn một chút.

Một người có đôi mắt nghiêm túc cùng chân thành như vậy, nhất định cũng rất tốt. Nói không chừng, bởi vì cậu đủ nghiêm túc, lại luôn nỗ lực học tập kỹ thuật diễn, mới bị tuyển đâu?

__________

[Kỳ Thanh]: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.