Iori nghiêm túc ngồi trên ghế nhỏ xem suốt một buổi sáng, ngay cả WC cũng chưa đi. Cho đến đạo diễn kêu tập trung nghỉ ngơi, cả nhà mới nhẹ nhàng thở ra, tìm người phụ trách lấy cơm hộp.
Ở đoàn phim này, ngoại trừ hai vị minh tinh nổi tiếng, thì không có ai nổi trội. Mà hai vị này cũng không làm giá, nói không kén ăn, ăn cơm hộp là được, còn những người khác, làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói muốn ra ngoài ăn a!
Chỉ có một mình Iori, nhìn mọi người đều đi nhận cơm ăn, cậu hoàn toàn không dao động, vẫn luôn ngồi ở hàng ghế. Chẳng qua, lúc này cậu không hề nhìn chằm chằm hai vị kia, mà là ngồi chơi game trên điện thoại.
Nhìn Iori như vậy, một chàng trai diện mạo có chút bình thường mềm lòng, nhìn người bên cạnh nói: “Anh Fumio, hay chúng ta mỗi người chia một chút cho cậu ấy đi? Anh thấy đấy, đến bây giờ cậu ấy cũng không ra ngoài mua đồ ăn, sẽ không định nhịn đói như vậy sao?”
- “Tekikuto này… Nhóm đạo diễn cũng chưa mở miệng đâu, chúng ta tùy tiện chia đồ ăn, sẽ không tốt đi? Còn nữa, chỉ có hai chúng ta, có thể chia cho cậu ấy mấy miếng? Chia nhiều, chính chúng ta bị đói, đến chiều sẽ không sức lực diễn, cậu đừng quên, buổi chiều là chúng ta tập diễn! Chia thiếu, chúng ta cũng ngại lấy lại, đúng không?”
Anh chàng ngưng một chút, lại thở dài nói tiếp: “Hơn nữa, còn không biết có phải đạo diễn cố tình, không cho cậu ấy ăn cơm không đâu!”
Thật ra anh chàng này nói vậy, quả thật oan cho đạo diễn, vị đạo diễn này yêu cầu, trong thời gian Iori chưa chính thức công tác, thì tự phụ trách cơm trưa của mình, gần nhất là vì duy trì đoàn phim trật tự tốt, miễn cho có người coi đây là lý do làm chuyện quá đáng, ví dụ như là một diễn viên lâm thời, trộm cơm hộp hay là học theo chiêu trò không có việc gì, liền đến đoàn phim cọ cơm.
Không phải anh ta đau lòng tiền cơm nhỏ này, dù sao kinh phí đoàn phim có hạn, diễn viên lâm thời lại nhiều, anh thật tình không muốn chi quá nhiều kinh phí cho khoản này.
Còn nữa, kỳ thật anh cũng là hảo tâm. Anh cho rằng, bản thân Asakura Iori là một người mới, hơn nữa còn không phải xuất thân chính quy, hoặc là thường xuyên huấn luyện đặc biệt.
Một người mới như vậy, vừa vào đã được chọn lựa, vì lên sân khấu không thấp, lại đóng vai nhân vật có chút quan trọng. Như vậy sẽ bị nhiều người chú ý. Nếu lúc này, lại đối xử với cậu tốt hơn những người khác một chút, chỉ sợ sẽ đưa tới rất nhiều giá trị cừu hận cho cậu.
Chỉ có thể nói, cuộc sống là nơi hiểu lầm!
Mọi người lại sôi nổi suy xét muốn hay không chia một ít thức ăn cho người mới, liền bị một anh chàng đẹp trai tóc dài, mang theo hai hộp cơm lớn nghênh ngang đi đến áp bách.
Đôi mắt người này gắt gao nhìn người, mà nãy giờ bọn họ đang nhìn chằm chằm, khóe miệng vẫn luôn mang theo nhu hoà tươi cười, trong mắt nhu tình, diện mạo tinh xảo mỹ lệ diện mạo… Hình ảnh này làm trong lòng các cô gái dao động, đồng thời cũng làm các chàng trai tiếc nuối… Một mỹ nam, thế nhưng không phải nữ, quá đáng tiếc!
- “Iori, khiến em đợi lâu, có thể ăn cơm rồi!” Hikaru vừa cách Iori mười bước chân, đã kêu lên.
Iori vừa nghe thấy thanh âm của anh, lập tức ngẩng đầu, ngay sau đó tắt điện thoại, đứng dậy nói: “Em đi rửa tay”.
Sau đó nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh. Phải biết rằng, hôm nay cậu thật sự đói, đặc biệt là, khi bên kia truyền đến mùi thơm, ngay cả khi chơi game, cũng hoàn toàn không thể dời đi lực chú ý của cậu!
Hikaru mỉm cười cầm lấy điện thoại Iori đặt ở trên ghế, sau đó để cơm lên bàn, mở ra và nói: “Tôi là anh trai của Iori, hôm nay làm phiền mọi người chiếu cố em ấy. Đây là đồ ăn do mẹ chúng tôi nấu, bà ấy nhắc mãi, bảo tôi mang đến, thứ nhất là cảm ơn mọi người chiếu cố Iori, thứ hai là muốn cho mọi người cùng nhau nếm thử, sau đó cho ý kiến a”.
Mọi người cũng đáp lại, không ăn cũng uổng, huống chi là đại mỹ nam mang đến, nhìn qua là biết ngon rồi. Vì vậy mọi người cũng liền khách sáo hai câu, sau đó từ đạo diễn, minh tinh nổi danh đến tiểu long bộ, cộng thêm người phụ trách, mọi người đều hòa khí, vừa nói giỡn, vừa ăn cơm cùng nhau.
Đến khi Iori đi qua, đã thấy Hikaru được mọi người vây quanh, vừa cười vừa khua tay múa chân. Hình ảnh này vô cùng quen thuộc, đã từng diễn ra vài lần.
Lúc khi còn rất nhỏ, Hikaru luôn được giáo viên và học sinh thích, chỉ cần anh nguyện ý, mọi người đều có thể vây quanh anh.
Khi ở Ý sinh hoạt hai năm, đại khái là vì để Iori sinh hoạt tốt nhất, anh cũng thường xuyên giao tiếp cùng nhân viên công tác của Iori như vậy, sau khi mọi người có hảo cảm với anh, thì giống nhau, đều sẽ không khó dễ Iori, là em trai của Hikaru, cũng sẽ quan tâm nhiều hơn, tốt xấu cũng là em trai của bạn, dù thế nào cũng sẽ giúp đỡ một chút.
Hikaru chính là một người thần kỳ như vậy, anh có thể khiến bất luận một người xa lạ trở thành bạn bè. Khóe miệng Iori hơi gợi lên, trong lòng cậu rất rõ ràng, nếu khi còn nhỏ, Hikaru làm việc là bởi vì thiên tính, muốn được nhiều người nhận đồng, thì hiện tại, cậu rất tin tưởng, anh làm vậy, chỉ là vì cậu lót đường.
Nếu không, anh cần gì phải cùng những người hoàn toàn không quen biết, hơn nữa cũng hoàn toàn không có lợi cho công việc và sinh hoạt của anh, hao hết tâm tư để bọn họ nhận đồng!
Iori biết, Hikaru vì cậu mà phải trả quá nhiều. Khi cậu vừa đến Ý, ngoại trừ mấy ngày đầu, không biết tại sao Hikaru luôn trốn cậu, thì mặt khác vẫn luôn canh giữ bên cạnh cậu, cơ hồ một tấc cũng không rời, phảng phất giống như rất sợ hãi, nếu anh vừa rời đi, cậu sẽ xảy ra chuyện vậy.
Vô số ban ngày, Hikaru đều ở bên cậu làm bạn, cùng vượt qua. Vô số ban đêm, Hikaru giúp cậu đi vào giấc ngủ. Nhưng mà nửa đêm tỉnh lại, thường xuyên không thấy được bóng dáng Hikaru, cậu lặng lẽ ra khỏi phòng, mới nhìn thấy Hikaru đang phòng sách bên cạnh, ngồi đánh máy, lâu lâu dừng lại, hình như có chút phiền não, nghĩ một hồi lại tiếp tục viết…
Iori biết, Hikaru đang viết bản thảo. Ban ngày, gần như Hikaru đem toàn bộ thời gian bên cạnh cậu, chỉ có buổi tối chờ cậu chìm vào giấc ngủ, anh mới có thể bò dậy viết bản thảo. Vì lo lắng đánh thức Iori, anh mới chạy sang phòng bên cạnh đánh chữ…
Sau khi Iori biết được, lại thật sự sợ anh mệt chết, liền ngẫu nhiên cố ý nóng nảy với Hikaru, sau đó sống chết không cho Hikaru đi theo. Chỉ có như vậy, Hikaru mới có thể cười khổ, vẻ mặt mất mát, cô đơn về nhà ngủ, hoặc là viết bản thảo.
Iori ngơ ngác nhìn Hikaru, trong lòng đột nhiên có chút ảo não! Hikaru đối xử với cậu rất tốt, không phải cậu không biết, như vậy, Hikaru làm sao có thể sẽ vì một đàn ông khác mà vứt bỏ cậu hay cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ được!
Iori duỗi tay, tự cho mình một cái cốc đầu, thật là… Cậu phải hoài nghi, bản thân có phải hay không giống nhân vật nào đó trong manga anime bị ngốc rồi.
Thế nhưng vì chuyện khó hiểu này mà liên tục trốn tránh Hikaru mấy ngày… Cũng không biết Hikaru có phát hiện không… Hikaru thông minh như vậy, nhất định phát hiện rồi! Nói không chừng trong lòng còn vô cùng đau lòng a! Hikaru là như vậy, trong lòng bị tổn thương, cũng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài…
Iori cảm thấy, cậu rất cần thiết nghĩ cách bồi thường một chút, khiến Hikaru vui vẻ hơn! Nhưng mà, phải làm thế nào đây? Iori chưa từng đi lấy lòng người khác, căn bản không biết phải làm thế nào…
Thôi, để tối về nhà lên mạng hỏi một chút đi! Nghĩ vậy, Iori chậm rãi đi đến bên cạnh Hikaru, khẽ cười nói: “Anh Hikaru, em đói thảm rồi a!”
Hikaru đang cùng mọi người cười nói, thì hơi ngạc nhiên, ngay sau đó nở nụ cười càng thêm nhu hòa, cũng càng thêm chân thật. Đây là mấy ngày nay, Iori lần đầu tiên chủ động cười nói với anh a…
Tự lần đó, sau khi anh nói muốn cùng Iori nói chuyện, Iori vẫn luôn cố ý vô tình lảng tránh anh.
Ban ngày có khi rảnh, mỗi khi anh định chủ động tìm Iori nói chuyện, Iori một khi phát hiện anh có ý đồ này, sẽ lập tức tìm lý do, hoặc trở về phòng ngủ, hay càng dứt khoát một chút, ra ngoài tản bộ. Còn buổi tối, Iori vì lảng tránh anh, sẽ không xem phim, mà đi ngủ sớm. Mặc kệ là ngủ thật hay là giả ngủ, Hikaru đều không thể đánh thức cậu. Vì thế anh cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nhưng rồi lại cảm thấy cần thiết tìm Iori nói chuyện…
Vì thế mấy ngày nay, anh rất rối rắm. Một bên là tình cảm anh đối với Iori, một bên là Iori luôn tránh mặt anh. Có thể điều duy nhất khiến anh đáng được ăn mừng, chính là Iori cũng không có trốn tránh anh nữa, yêu cầu phòng riêng, không ở cùng Hikaru.
Mà bây giờ, Iori thế nhưng chủ động cười, nói chuyện cùng anh?! Mặc kệ là Iori diễn để mọi người ở đây nhìn, hay là xuất phát từ nội tâm, trong nháy mắt này, Hikaru đều cảm thấy rất vui vẻ.
Thấy Hikaru vẫn luôn ngốc ngốc nhìn mình, Iori đưa tay sờ sờ mặt, trên mặt cũng không có dính gì a! Vì thế cậu vẫy vẫy tay trước mặt anh: “Anh Hikaru, hoàn hồn!”
Hikaru hoàn hồn lại, nắm lấy Iori tay, cười nói: “Đói lắm sao? Vậy mau uống chút canh, vừa mới múc ra đã nguội bớt, hiện tại có thể trực tiếp uống”.
Iori nhận lấy chén từ tay anh, mở miệng to uống hết. Sau đó bỏ chén xuống, vừa chủ động múc cơm, vừa nói: “Hương vị canh hôm nay, so với hương vị anh Ukyo làm có chút không giống nhau. Còn có đồ ăn, nhìn qua cũng không giống như anh Ukyo làm”.
Hikaru mỉm cười nói: “Iori thật lợi hại, cơm trưa hôm nay đều do mẹ làm a! Mẹ biết chúng ta sẽ mang cơm trưa cho em, nên liền đặc biệt nói, về sau cơm trưa mẹ sẽ làm a!”.
Iori nghe vậy, đáy mắt càng sáng! Món ăn mẹ làm, rất hiếm khi được ăn! Ưm, phải ăn nhiều…
Cậu gắp đồ ăn đang nóng hổi vào miệng, sau đó nhìn mọi người nói: “Mọi người cũng ăn đi, còn rất nhiều…”
- “Haha, ăn, ăn! Mẹ của các cậu làm cơm thật rất ngon, khiến chúng ta hâm mộ…”
Người đàn ông lúc nãy còn bàn luận, có nên chia cho Iori chút cơm cười nói. Trong lòng lại có chút khó chịu, lại chột dạ, vì ban nãy, chính anh bận tâm quá nhiều, mà chưa chia cho Iori một phần cơm cảm thấy chột dạ.
Thật ra những người khác còn tốt, ít nhất cũng chưa người đàn ông chân thành như vậy. Trong đó, có một minh tinh bình dân cười nói: “Nói thật, đồ ăn này so với vợ tôi làm còn ngon hơn rất nhiều!”
- “Anh Nakagawa, anh đủ rồi nha, nếu vợ anh nghe được lời này, sẽ không cho anh vào nhà!”
Ngồi bên cạnh anh là một diễn viên kịch chính, cùng bên cạnh là vị Nakagawa, cảm tình xem ra cũng không tệ lắm, lúc này liền cười nói: “Các cậu không biết, lần trước, không biết anh Nakagawa chọc vợ thế nào, bị đuổi ra khỏi nhà, không chỗ đi, vì thế chạy tới tìm tôi uống rượu a!”
- “Haha… Khó trách bên ngoài đều bàn tán anh Nakagawa sợ vợ a…”
- “Sợ vợ là một người đàn ông tốt, anh Nakagawa, tôi phục anh…”
Mọi người đều nói nói cười cười, nhưng thật ra khiến Iori cảm thấy tốt hơn nhiều. Xem ra, đoàn phim cũng không nghiêm túc giống Yuuki! Mọi người đều nói chuyện khá tốt, không phải sao?
Hikaru lại ngoài miệng cười, nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười nào, chỉ có khi nhìn Iori, mới có thể chân chính mang lên nhè nhẹ ấm áp.
Anh không giống Iori, chân thành như vậy, ở đây, làm gì có người thật lòng? Khi anh chưa đến, Iori vẫn luôn ngồi trên ghế một mình, không người để ý tới, anh chính là thấy được! Bất quá, anh cũng không có cách nào. Đây là xã hội hiện thực, về sau, chỉ có thể nhiều đến đây nhìn Iori, chơi với Iori…
__________
[Kỳ Thanh]: Cảm ơn bạn đã ủng hộ.