Đầu Đào

Chương 59: (Chuyện cũ)

Edit: Hy

_____________________________

Chương 59 (chuyện cũ)

Tiểu bảo bảo đã được định sẵn là không có sữa 'mẹ' để bú.

Thân thể Lục Dịch Khanh hồi phục rất chậm, mãi vẫn chưa thể xuống giường, bảo bảo lại không thể rời l*иg ấp, hai ba con phải tách ra nửa tháng mới được thấy mặt nhau.

Cả nhà chỉ có mỗi Hà Biện có kinh nghiệm nuôi con, sau khi bảo bảo rời l*иg ấp cô là người đầu tiên được ôm. Người đã từng làm mẹ đều có tình cảm đặc biệt với mấy đứa nhỏ, ngay từ ánh mắt đầu tiên Hà Biện đã không thể rời mắt khỏi đứa cháu này.

Bảo bảo đang tỉnh, được ôm đến trước mặt Lục Dịch Khanh, mở to mắt đen lúng liếng tò mò nhìn mọi người, khi tầm mắt chạm đến ánh mắt của ba ba thì không rời đi nữa.

Lục Dịch Khanh cảm nhận được liên kết kì diệu giữa mình và con, hốc mắt hơi hơi nóng lên. Tiểu bảo bối này nằm trong bụng anh tám tháng, lặng yên làm bạn, cùng anh trải qua thời khắc sống chết, vào lúc anh tuyệt vọng nhất lại giúp anh thắp lên ngọn lửa của sự sống, cho anh động lực chống đỡ đến tận bây giờ.

Hà Biện ngồi vào mép giường, cẩn thận đặt bảo bảo vào trong lòng Lục Dịch Khanh, hướng dẫn anh cong tay trái, để đứa nhỏ gối đầu lên khuỷu tay mình.

"Đúng rồi, cứ để như vậy." Hà Biện chầm chậm thả tay, giao đứa nhỏ cho Omega. Cô hiểu rất rõ cảm nhận lúc này của Lục Dịch Khanh, cũng rất muốn để cho đứa em số khổ này được ôm đứa con mình vất vả mang thai tám tháng.

Nhưng cô lại quên mất, tay phải Lục Dịch Khanh có thương tích, được Tạ Định Lan đứng một bên nhắc nhở mới chợt nhớ ra.

Lục Dịch Khanh cố sức nâng tay phải đặt trên tã lót của bảo bảo, chịu đựng nỗi đau ngày càng lớn gập tay thành một góc có thể ôm được con. Hà Biện ngồi gần, thấy được rõ nhất toàn bộ cánh tay của Omega đang phát run, mu bàn tay còn nổi cả gân xanh. Cô chợt nhận ra, động tác biểu đạt tình yêu đơn giản như vậy, đối với người trước mặt lại khó khăn biết bao nhiêu.

"Chị Biện, chị đừng thả tay ra nhé." Trên trán Lục Dịch Khanh phủ một tầng mồ hôi mỏng. Sau khi cố gắng thử chừng mười phút, anh rốt cuộc cũng tiếp nhận sự thật tay phải mình không có đủ lực để giữ được bảo bảo, đành phải cười cười, bất đắc dĩ nói: "Hình như em không ôm được rồi."

"Được, chị không thả ra đâu." Hà Biện đau lòng anh, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ nói: "Chị giữ giúp cậu rồi. Cậu thơm nó một cái đi, bảo bối của cậu đấy."

Tiểu bảo bảo chờ không được cái ôm ấm áp của ba ba, vươn cánh tay nhỏ chạm vào cổ áo ba ba, ê ê a a như thể đang lấy lòng, muốn ba có thể ôm mình một cái.

Lục Dịch Khanh cúi đầu, dùng trán mình nhẹ nhàng chạm vào trán bảo bảo, tiểu bảo bảo theo bản năng khép mắt, chờ trán của ba ba rời đi, lập tức mở to mắt hiếu kì nhìn anh, giống như mới tìm được một trò chơi thú vị. Lục Dịch Khanh lại cúi đầu hôn hôn trán bé, lông mi của anh không biết đã bị thấm ướt từ bao giờ, trên mặt lại không có nước mắt.

Vào lúc mọi người chưa chú ý, nước mắt bị anh lẳng lặng ép trở về.

Anh áy náy nói với con: "Xin lỗi bảo bối, ba ba không ôm con được rồi."

Bảo bảo không hiểu gì, chép miệng cười với anh.

"Cậu đặt tên cho nó đi." Hà Biện nói.

Lục Dịch Khanh nhìn thoáng qua bầu trời xanh thẳm bên ngoài, có hai đám mây trắng dính liền với nhau, cho dù gió thổi đi nơi nào, chúng vẫn mãi dán dính chặt lấy nhau, thậm chí còn tan vào nhau.

"Bạch vân sơ tình.*" Anh cúi đầu cười với bảo bảo: "Gọi con là Sơ Vân, có được hay không? Cận Sơ Vân."

(Chỗ * này mình thấy trong bản qt có đánh dấu nhưng lại không có chú thích bên dưới. Mình cũng đã thử mò vào raw gốc của tác giả, rất tiếc chương này bị khóa vip nên không đọc được tg muốn chú thích gì -.-)

Tạ Định Lan theo tầm mắt cũng nhìn thấy hai đám mây trắng trên trời, vẫn không hiểu lắm suy nghĩ của anh, chắc là tức cảnh sinh tình, tuy rằng hắn không thấm được cái 'tình' này, nhưng vẫn nói: "Tên rất hay."

Hà Biện cũng cười: "Tiểu Vân nhà ta chắc chắn sẽ là đứa trẻ ngoan."

Tiểu Sơ Vân nằm trong tã lót quẫy chân hai cái, như là biểu đạt sự vui sướиɠ khi được đặt tên.

Bé còn rất nhỏ, lại còn sinh không đủ tháng, cũng may trừ thể trọng hơi nhẹ ra thì những chỉ tiêu khác đều đạt mức bình thường. Ra khỏi l*иg ấp, lại quan sát thêm mấy ngày, tiểu bảo bối được trả lại bên cạnh ba ba.

Nôi cách giường rất gần, tiểu bảo bảo được đặt nằm trong đó gần như ngủ cả ngày, lúc tỉnh lại cũng cực kì ngoan, trên cơ bản sẽ không quấy khóc, chỉ trừ khi đói bụng hoặc muốn đi vệ sinh. Bé còn nhỏ như vậy, thế mà như đã hiểu được nỗi vất vả khổ cực của ba ba, ngoan ngoãn quan tâm ba ba 'yếu ớt' của mình.

Lục Dịch Khanh mỗi ngày phần lớn thời gian đều ngồi cạnh nôi của con, lúc con tỉnh thì dùng tay trái chơi đùa với bé, nhìn bảo bảo phun bong bóng; lúc con chơi mệt rồi, anh nhẹ nhàng đong đưa nôi, ngâm nga mấy khúc nhạc hồi nhỏ mình hay nghe, cho đến khi bảo bảo đã an giấc, anh mới chịu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Sau khi sinh, anh có thể cảm nhận rõ thân thể mình không còn khỏe mạnh như trước, thường xuyên mệt mỏi. Bác sĩ nói là do thân thể bị tổn hại quá nhiều, dẫn đến sức khỏe suy giảm, có thể từ từ dưỡng lại. Nhưng từng là người học y, tình trạng của mình như thế nào Lục Dịch Khanh là người biết rõ nhất. Mấy ngày nay sau gáy anh xuất hiện những cơn đau đứt quãng, đến nhanh mà đi cũng nhanh, anh đã từng xem qua ảnh chụp CT não của mình, dùng kinh nghiệm chuyên môn để đánh giá, vị trí xuất hiện tụ máu không quá an toàn, nếu tiến hành phẫu thuật xác xuất thành công vẫn chưa đến 50%.

Khi còn đứng trên bàn mổ anh luôn là người cầm dao, tất nhiên không thể chấp nhận được chuyện chết ngay trên bàn mổ.

Lục Dịch Khanh từng ôm chút tâm lý may mắn, không động vào nó, biết đâu cả đời sẽ không có việc gì thì sao.

Giờ mới thấy được, xem ra khi ấy anh quá lạc quan.

Anh còn phải đợi Cận Hành ba năm, tới giờ cũng đi được 1/6 quãng đường. Về lâu về dài, khối máu tụ này chính là một mối nguy lớn, nó sẽ giống như độc dược mạn tính, không phát tác ngay lập tức, cũng không lập tức lấy mạng của anh.

Lục Dịch Khanh nhìn bảo bối nhỏ ngủ ngon lành, thầm nhủ mình phải nỗ lực sống sót, trước kia là vì hứa hẹn với Cận Hành, còn bây giờ là vì bảo bối của anh.

Tiệc đầy tháng của bảo bảo được tổ chức ở bệnh viện. Hà Biện tự tay đan một chiếc mũ hổ, được bảo bảo đội lên nom rất đẹp mắt, cái đầu nhỏ lay lay một chút, đuôi hổ sau mũ cũng theo đó quay bên này lắc bên kia, rất sống động.

Lục Dịch Khanh duỗi tay túm lấy đuôi hổ, bảo bảo liền tò mò xoay đầu, chớp chớp mắt to, vươn tay về phía ba ba, anh liền thuận theo thơm lên nắm tay nhỏ xíu một cái.

Tạ Định Lan đang cầm máy ảnh, vừa lúc chụp được khoảnh khắc này.

Cận tiên sinh tương tư hai tháng vẫn không chờ được vợ yêu tới thăm, lại được cảnh ngục đưa cho ba tấm ảnh và một câu 'chúc mừng', hắn mới biết được mình đã được lên chức 'cha'.

Có hai bức đặc tả tiểu bảo bảo. Bánh bao nhỏ da trắng y như Lục Dịch Khanh, ngũ quan cũng nảy nở, mơ hồ nhìn ra được bé giống Lục Dịch Khanh nhiều hơn một chút, chỉ có cặp mắt này là giống mình. Cận Hành vuốt ve tấm ảnh, thầm nghĩ giống Lục Dịch Khanh cũng tốt, không hổ là con trai cha, phải vậy*. Tấm còn lại, Lục Dịch Khanh chỉ lộ ra nửa sườn mặt, đang cúi đầu hôn tay bảo bối nhỏ. Cận Hành nhìn tấm ảnh này mà thất thần hồi lâu, hắn nhìn thấy trên tay Lục Dịch Khanh vẫn còn gắm kim truyền nước, người cũng gầy đi rất nhiều, hình như vẫn chưa khỏe lại.

(Ý anh Hành là tiền đồ con ảnh giống ảnh, đều theo vợ ảnh hết =))))

Lúc này, mình lại không thể ở bên cạnh em ấy...

Ba tấm ảnh này được đặt cùng một chỗ với tấm ảnh chụp chung thời đại học của hai người, để ngay dưới gối Cận Hành. Bốn tấm ảnh là toàn bộ nỗi nhung nhớ của Cận Hành, cùng hắn trải qua hơn ngàn ngày đêm cô độc.