Đầu Đào

Chương 46: (Chuyện cũ)

Edit: Hy

________________________

Chương 46 (chuyện cũ)

Người không liên quan đều bị đuổi ra ngoài, hộ sĩ khép lại cửa phòng bệnh.

Lục Dịch Xuyên cách một tấm kính nhìn em trai, móc di động ra gọi cho bà Lục, nói Dịch Khanh đã tỉnh rồi, hỏi bà có muốn tới nhìn một cái hay không. Bà Lục vẫn cứng rắn không gặp, Lục Dịch Xuyên than nhẹ, có chút không biết làm sao.

Thẩm Phỉ thân cũng là bệnh nhân, tới giờ uống thuốc liền bị hộ sĩ hộ tống về phòng bệnh của mình.

Lục Dịch Xuyên một mình ngồi trên băng ghế dài. Mười phút sau, Nghiêm Tiểu Vĩ mở cửa phòng bệnh, ý bảo anh ta có thể vào.

Lục Dịch Xuyên nhanh chóng vào phòng, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã thấy đứa em trai hôn mê nửa tháng đang dựa vào đầu giường, nhìn mình cười tủm tỉm.

Hốc mắt nóng lên, trong tâm lại là vui sướиɠ tràn đầy, anh ta đi qua ôm ôm em trai, nói: "Tỉnh lại là tốt rồi."

Lục Dịch Khanh không có sức, thuận theo ứng thanh: "Vâng."

"Sư huynh, tay anh, thấy thế nào?"

Bác sĩ chủ trị vẫn không dám hỏi tới chuyện này, Nghiêm Tiểu Vĩ đành phải cắn răng ra mặt.

Vấn đề sau khi tỉnh lại Lục Dịch Khanh vẫn luôn lảng tránh, lại bị chọc thủng.

Anh không dám nhìn xuống bàn tay mình. Lục Dịch Khanh tận mắt chứng kiến cả quá trình bàn tay bị đập phá, làm bác sĩ, anh biết rõ bộ phận nào một khi bị thương sẽ không thể phục hồi, vào một khắc động mạch bị rạch đứt anh cũng đã xác định, tay phải của mình đã hoàn toàn bị phế bỏ.

Chẳng qua khi đó anh không nghĩ đến chuyện mình sẽ còn sống, vậy nên cũng không bận tâm quá nhiều, chỉ cảm thấy chết như vậy có chút khó nhìn.

Nhưng hiện tại Lục Dịch Khanh còn sống, liền không dám đối mặt với hiện thực tàn khốc: Anh vĩnh viễn, không thể cầm dao lên bàn mổ được.

Một bác sĩ ngoại khoa không thể lên được bàn mổ, thì không còn bất kì giá trị nào nữa.

Hai tháng trước anh bị đuổi khỏi bệnh viện trung tâm, trên lý lịch còn lưu lại vết nhơ không thể xóa, anh trai nói, chuyển đến nơi khác có thể bắt đầu lại từ đâu. Chỉ là đến hôm nay, hai chữ 'bác sĩ' này cũng anh gánh không nổi.

Lục Dịch Khanh không chết, nhưng 'Bác sĩ Lục' đã chết vào đêm hôm đó rồi.

Lục Dịch Khanh cảm thán mệnh mình thật lớn, đã thành ra như vậy rồi mà còn chưa chết. Không những không chết, bảo bảo vẫn còn yên ổn trong bụng, anh giống như chỉ bị người ta đánh ngất sau đó ngủ một giấc thật dài, tỉnh lại, phát hiện mình chỉ mất đi một bàn tay.

Anh đã chuẩn bị tinh thần chịu chết, kết quả ông trời chỉ lấy đi một bàn tay.

Cũng thật may.

"Vẫn tốt." Lục Dịch Khanh nở nụ cười nhàn nhạt, muốn an ủi sư đệ nhỏ nhà mình: "Vẫn còn thấy đau nên chắc không nghiêm trọng lắm. Nói thật, ban đầu anh cứ nghĩ là phải cắt bỏ, bây giờ bàn tay vẫn còn đây, đã là tốt lắm rồi."

Tay anh đau đến tê dại, còn bị băng tầng tầng lớp lớp băng gạc, lúc hôn mê vô tri vô giác, bây giờ tỉnh rồi, tận sâu trong lòng còn mong thà cắt cụt đi còn tốt hơn.

Nghiêm Tiểu Vĩ thấy anh như vậy rồi mà vẫn còn cười được, càng thêm đau lòng.

Bầu không khí trong phòng ngưng trệ, nhân viên y tế nơi này đều từng là đồng nghiệp với Lục Dịch Khanh, cho dù trước đây có nghi ngờ năng lực của anh thế nào, bây giờ cũng không cười nổi. Ban đầu là thấy bất mãn với chức vụ vừa vào đã thành chủ nhiệm của anh, sau lưng âm thầm bàn ra tán vào anh là phú nhị đại có người chống lưng, một bước lên trời; lúc sau nhà họ Lục xảy ra chuyện, đại đa số đều ôm tâm trạng vui sướиɠ khi người gặp họa trong tối ngoài sáng mắng chửi anh, giống như sự tồn tại của anh chính là một sai lầm.

Ngày xưa hận không thể đạp Lục Dịch Khanh xuống trước mặt bàn dân thiên hạ, hiện tại lại không nói nổi một chữ, đại khái là thấy đối phương đã đủ thảm, không đành lòng lại dậu đổ bìm leo.

Lục Dịch Khanh lại không cảm thấy mình khổ bao nhiêu, anh thấy ông trời vầy là đã ưu ái cho mình lắm rồi. Cúi đầu dùng tay trái sờ sờ bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, trong mắt anh đều là nhu tình, ngẩng đầu hỏi bác sĩ chủ trị: "Đứa nhỏ có khỏe không?"

Bác sĩ hồi thần, nói: "Vẫn khỏe, tình trạng của đứa nhỏ vẫn luôn ổn định hơn cậu."

Lục Dịch Khanh yên tâm. Anh sờ sờ bụng, bảo bảo không có động tĩnh gì, liền ở trong lòng thầm khen đứa nhỏ này, thậm chí còn thầm hứa với bảo bảo một câu: ba ba sẽ bảo vệ con thật tốt.

Lục Dịch Xuyên thấy em trai tựa hồ rất chờ mong đứa bé này, tuy trong lòng bất mãn, nhưng nhìn bộ dáng suy yếu của Lục Dịch Khanh, đành phải nuốt xuống mấy lời trong lòng, chỉ thử thăm dò: "Em muốn giữ đứa nhỏ này sao?"

Lục Dịch Khanh chớp chớp mắt: "Đương nhiên." Đến tận bây giờ chuyện anh hối hận nhất chính là suýt chút nữa đã hại chết sinh linh bé nhỏ này, hiện tại đã có đường sống, đương nhiên sẽ không từ bỏ.

Sắc mặt Lục Dịch Xuyên không quá tốt: "Đến bây giờ mà em vẫn nghĩ đến Cận Hành?"

Ôn nhu trên mặt Lục Dịch Khanh rút đi một chút, chỉ nói: "Không liên quan đến anh ấy. Đây là con của em."

Lúc tỉnh lại không thấy Cận Hành, anh cũng không hỏi nhiều, cứ nghĩ rằng hắn đã thuận lợi xuất ngoại.

Vừa nhắc đến Cận Hành, hết thảy những chuyện hắn đã làm ùa về trong trí nhớ, Lục Dịch Khanh bỗng hoảng thần, dùng cánh tay không bị thương kéo áo Lục Dịch Xuyên, sốt ruột hỏi: "Cha ở đó có khỏe không?"

Lục Dịch Xuyên không rõ sao tự nhiên em trai lại hỏi vấn đề này, đáp đúng sự thật: "Tốt hơn rồi, hôm trước người phụ trách nói với anh ông ấy đã được ngưng thuộc."

Lục Dịch Khanh vô thức nhớ đến ân oán giữa hai nhà, vốn anh nghĩ nếu mình chết, Cận Hành có khả năng sẽ buông tha cho nhà họ Lục, nhưng bây giờ anh vẫn sống, chẳng lẽ những chuyện lúc trước sẽ không ngừng tái diễn hay sao? Càng nghĩ càng sợ, trong đầu hiện lên dáng vẻ cha gấp gáp bị đẩy vào phòng cấp cứu, cùng chiếc xe năm lần bảy lượt muốn tông vào người anh trai.

Khí tức rối loạn, vết thương chỗ gáy đột nhiên đau nhức, khóe mắt bị ép trào nước, anh không điều khiển được tay phải của mình, chỉ có thể dùng tay trái gắt gao kéo áo Lục Dịch Xuyên không cho anh trai đi, dùng sức quá mạnh dẫn đến kim truyền bị đẩy ra khỏi tay, chăn trắng nhiễm vài giọt máu đỏ, nhìn thấy ghê người.

"Có chuyện gì vậy?!" Lục Dịch Xuyên nhìn tâm trạng em trai tụt dốc không phanh, sợ tới mức luống cuống đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ.

Mặt Lục Dịch Khanh trắng bệch, thở gấp lại suy yếu nói: "...Anh...Anh không thể đi...Sẽ có nguy hiểm..."

Lục Dịch Xuyên vội vàng nói: "Anh không đi, không đi đâu hết."

"Bọn họ sẽ không...Không buông tha anh...Anh..." Lục Dịch Khanh thở ngày càng gấp, vốn người đang yếu ớt, tâm trạng kích động làm cả người thoát lực, tay cũng buông thõng xuống, lại dần lâm vào hôn mê.

Lục Dịch Xuyên nửa ôm thân thể mềm oặt của em trai, bác sĩ đứng một bên lập tức xông đến.

Lục Dịch Khanh mắt nửa khép nhìn lên trần nhà, tùy ý bác sĩ ghim kim vào người mình.

Mới mấy phút trước, anh còn muốn vì đứa con trong bụng mà cố gắng sống thật tốt, vậy mà đến giờ này khắc này, ý nghĩ duy nhất trong anh chính là vì sao mình không chết quách đi.

Anh không thể tồn tại...Không nên tồn tại!

Nếu anh tiếp tục sống, vậy thì cha và anh trai chỉ còn một con đường chết để chọn.