Đầu Đào

Chương 35: (Chuyện cũ)

Edit: Hy

________________________

Chương 35 (chuyện cũ)

Lục Dịch Xuyên biết em trai mình nghỉ việc, cũng không hỏi nhiều, còn an ủi vài câu.

Dù sao thì, khốn cảnh của Lục gia cũng chỉ lùm xùm bên trong quốc nội, đợi đến khi xuất ngoại mọi chuyện sẽ tốt hơn. Lục An Chính lúc còn trẻ đã mua một trang trại ở Pháp, lợi nhuận hàng năm cũng đủ để bọn họ cơm no áo ấm, Lục Dịch Khanh lại có bằng cấp tốt như vậy, ra nước ngoài rồi cũng không lo không tìm được việc.

Hết thảy mọi chuyện đều lấy việc xuất ngoại làm tiền đề, chỉ cần ra nước ngoài, chông gai trước mắt sẽ tự động biến mất.

Nhưng giấy tờ Lục Dịch Xuyên đệ trình lên Đại sứ quán lại lần nữa bị trả về, thủ tục cần thiết anh ta đều làm đủ hết, tuy rằng hiện tại đang trong thời kỳ mẫn cảm, nhưng tuyệt đối không nghiêm trọng đến độ tự do của nhà họ bị hạn chế. Vốn chỉ là một việc rất đơn giản, lại bị dây dưa kéo dài đến nửa tháng còn chưa giải quyết xong.

Hôm nay Lục Dịch Xuyên lại phải đến Đại sứ quán một lần nữa.

Lục Dịch Khanh nhàn rỗi ở nhà. Bà Lục vừa thấy anh là lập tức sầm mặt, như là bị ép phải ở chung với kẻ thù.

"Anh, cho em đi cùng với." Lục Dịch Khanh buông tờ báo trong tay, nói với Lục Dịch Xuyên chuẩn bị ra cửa.

Lục Dịch Xuyên sửa sang lại cổ tay áo, ăn mặc vẫn tinh mỹ như cũ. Anh ta liếc qua em trai uể oải ủ rũ, cảm thấy để Lục Dịch Khanh ra ngoài đổi gió một chút cũng tốt, liền đáp ứng.

Lục Dịch Xuyên dừng xe ven đường đối diện Đại sứ quán. Hôm nay hai người đến sớm, không cần xếp hàng chờ.

Lục Dịch Xuyên cầm giấy tờ đi vào làm thủ tục, Lục Dịch Khanh ngồi chán chết ở ghế đá ven đường chờ. Anh đang nghĩ, nếu thủ tục hoàn tất, mình có thật sự muốn đi hay không?

Nhưng mà, nếu không đi thì sao? Trừ người nhà ra, anh còn gì phải lưu luyến nữa đâu.

Cận Hành ư?

Thôi thôi, bỏ đi, tự mình đa tình cũng không phải chuyện gì tốt.

Đến nước này rồi mà anh còn nghĩ đến chuyện yêu đương với hắn, thật là quá nực cười.

Lúc trước anh luôn lo lắng, không muốn để Cận Hành dính vào mấy chuyện nguy hiểm, còn tình nguyện làm người tốt lôi hắn ra khỏi vũng bùn, nào hay biết rằng người đẩy hắn vào vũng bùn nhơ nhớp đó lại chính là người cha mà mình kính trọng nhất. Vậy thì, anh lấy tư cách gì mà đi cứu rỗi đối phương?

Hắn, căn bản không cần mình đến cứu, hắn chỉ muốn tìm cách bắt Lục gia trả nợ máu.

Trả nợ, mới là cách cứu rỗi hắn.

Nghĩ ngợi linh tinh một hồi, Lục Dịch Xuyên đã đi ra, thần sắc so với lúc mới vào thì tốt hơn nhiều. Lục Dịch Khanh hỏi xem đã được thông qua chưa.

"Thông qua rồi." Lục Dịch Xuyên lắc lắc đống giấy trên tay: "Thủ tục bên này làm xong, chuyện lúc sau sẽ dễ dàng hơn nhiều."

"Em nghĩ mẹ nghe được tin này cũng sẽ vui lắm."

"Ừm, về sớm đi, nói cho bà ấy biết." Lục Dịch Xuyên nói: "Còn phải đi lo chuyện bên ngục giam nữa, để cha ở trong đó cũng thoải mái hơn chút."

Anh ta vỗ vai Lục Dịch Khanh nói: "Đợi sang bên kia rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn. Mẹ vẫn để ý chuyện kia, mấy hôm nay thái độ với em vẫn không tốt lắm, đừng buồn quá, rồi sẽ ổn thôi."

"Anh..."

"Cho dù em phạm sai lầm lớn hơn nữa, chúng ta vẫn là người một nhà. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em."

Giá trị quan được vun đắp từ nhỏ của Lục Dịch Khanh làm anh không ngừng tự chất vấn, chuyện lần này là anh đã sai sao? Thật ra không phải, cha và anh trai anh quả thật đã phạm tội, thậm chí còn hại đến mạng người, nếu anh biết chân tướng sớm hơn, chắc chắn không có khả năng nhắm mắt làm ngơ, nhưng cũng sẽ không làm được chuyện tuyệt tình đến nhường này. Cận Hành xem anh như quân cờ đối phó với Lục gia, cho dù anh là vô tình vướng vào chuyện này, nhưng một đao cuối cùng kia quả thật xuất phát từ tay anh, đâm vào chính trên người cha ruột mình. Lục Dịch Khanh không thể không tự trách, thậm chí đã nghĩ đến việc bị mẹ và anh trai đuổi ra khỏi nhà, nhưng bọn họ không làm vậy, hôm nay anh trai còn nói với anh những lời này.

Làm anh càng không dám đối mặt với họ.

Hai người ra khỏi Đại sứ quán, Lục Dịch Xuyên đi trước lấy xe, Lục Dịch Khanh nối đuôi theo sau.

Con đường này ít xe vắng người, lại gần khu hành chính, cho nên rất yên ắng.

Khiến cho tiếng động cơ xe trở nên rõ ràng hơn.

Lục Dịch Khanh theo tiếng nhìn sáng, một chiếc xe thể thao màu đen đang chầm chậm đến gần, anh lại nhìn anh trai đã đi đến giữa đường, trong lòng bỗng nảy lên dự cảm đáng sợ.

Còn chưa kịp mở miệng nói anh trai tránh đi, chiếc xe kia bỗng tăng tốc lao đến, phương hướng là muốn đâm vào Lục Dịch Xuyên,

Lục Dịch Khanh chạy nhanh đến đẩy anh trai qua một bên, chính mình đứng ngay giữa đường, không còn chỗ trốn.

Trong nháy mắt tim đập cực nhanh, não ngưng hoạt động, sau đó bên tai anh vang lên tiếng kinh hô của Lục Dịch Xuyên, còn có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường chói tai.

Đau đớn như dự tính lại không đến.

Chiếc xe kia, khó tin mà dừng lại ở vị trí cách anh chưa đến một centimet.

Lục Dịch Xuyên vội đứng dậy chạy đến kéo tay em trai hỏi xem có bị sao không, sốt ruột đến mức trán đầy mồ hôi. Lục Dịch Khanh vội kéo anh trai ra sau mình, mới dám thả lòng thần kinh căng như dây đàn, nháy mắt chân mềm oặt đứng cũng không vững.

Sống chết trước mắt, không có ai mà không sợ.

Anh nhìn người ngồi trên ghế điều khiển, lúc còn ở chung với Cận Hành đã gặp qua vài lần.

Người nọ cũng nhìn Lục Dịch Khanh chằm chằm, tay nắm chặt vô lăng.

Lục Dịch Xuyên xác nhận em trai không bị sao liền muốn đi đánh người, Lục Dịch Khanh vội kéo anh trai lại, rất sợ chiếc xe kia một khắc sau sẽ lại lao đến đây.

Anh vẫn luôn che trước người Lục Dịch Xuyên. Tài xế kia nhìn chằm chằm bọn họ nửa ngày, mới không cam lòng quay đầu xe rời đi.

Chờ xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lục Dịch Khanh mới hoàn toàn yên tâm, thân thể mất đi lực chống đỡ lảo đảo muốn ngã, Lục Dịch Xuyên vội vàng đỡ người vào trong xe, mở cho anh chai nước. Lục Dịch Khanh uống nước xong sắc mặt vẫn tái đến đáng sợ, môi cũng không còn chút huyết sắc nào.

Lục Dịch Xuyên chỉ cho là anh bị kinh sợ, ảo não nói: "Quá đáng! Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ không dễ dàng thả hắn đi như vậy."

"Trước kia anh có quyền có thế. Hiện tại, anh chỉ là một công dân tầm thường mà thôi." Lục Dịch Khanh nhẹ giọng thầm thì.

Bị chọc trúng chỗ đau, Lục Dịch Xuyên nghẹn không nói nổi nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.

Lục Dịch Khanh kì thật còn muốn nói: Ba năm trước đây, có một người phụ nữ vô tội cũng bị đâm chết như vậy, lúc ấy lại không có một ai, đứng ra che chắn tai họa cho bà.

Hiện tại, con trai của bà đến trả thù, chẳng thể trách ai được.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.

"Anh, sau này ra đường nhất định phải cẩn thận hơn." Lục Dịch Khanh nói: "Không thì, dắt theo em đi cùng nữa."

Lục Dịch Khanh lòng còn sợ hãi, mà cũng hiểu rõ, loại sự cố 'ngoài ý muốn' này, không sớm thì muộn cũng sẽ phát sinh.

Thẳng đến khi đối phương đạt được mục đích mới có thể dừng lại.

Nhưng anh không ngờ, chuyện kế tiếp lại xảy đến nhanh như vậy.

Hơn nửa đêm, bên ngục giam gọi đến điện thoại bàn nhà họ Lục, là bà Lục nghe điện thoại, đối phương lời ít ý nhiều nói: " Lục An Chính ăn nhầm thạch tín, đang cấp cứu trong bệnh viện. Người nhà có thể đến gặp mặt lần cuối cùng."

Bà Lục sau khi nghe xong trực tiếp ngất trên sô pha.

Lục Dịch Khanh sơ cứu hồi lâu bà mới tỉnh, trợn mắt thấy rõ người trước mặt là ai liền động tay đẩy anh một cái thật mạnh, vừa khóc vừa mắng: "Tao...Tao không có đứa con trai như mày!!!"