Lục Cẩm Dao nhịn không được cười ra tiếng, "Thϊếp biết, nhất định sẽ không làm khổ mình, chỉ là có một chuyện muốn thương lượng với chàng."
Cố Kiến Châu kéo tay Lục Cẩm Dao ngồi xuống, "Giữa ta và nàng, muốn nói cái gì cứ nói ra là được rồi."
Lục Cẩm Dao nói: "Đầu năm nương bị bệnh, tháng trước mới vừa đỡ, tuy nói đã khỏe, nhưng đại phu nói còn phải tĩnh dưỡng. Hiện tại chuyện lớn chuyện nhỏ trong quý phủ đều giao cho đại tẩu, thϊếp với nhị tẩu tam tẩu hiệp trợ kề bên. Bây giờ thϊếp có thai, theo lý nên dưỡng thai thật tốt, nhưng…"
Cố Kiến Châu là người thông minh, hiểu rõ ý của nàng.
Nhị gia Tam gia của Vĩnh Ninh Hầu phủ đều là con thứ, ngày sau không có gì bất ngờ xảy ra, tước vị Hầu phủ hẳn sẽ do đại gia kế thừa.
Cố Kiến Châu là tiến sĩ năm Thiên Thành thứ hai mươi mốt, làm ở Hàn Lâm viện, làm quan chừng hai năm.
Hạ nhân trong phủ vừa thấy thức ăn dưới dĩa, nếu không tranh giành một trận, cuộc sống cũng không dễ dàng.
Chuyện trong nhà phân cho nàng rất ít, nhưng ở trong phủ, tóm lại cũng có chút uy nghiêm.
Lục Cẩm Dao không muốn từ bỏ việc này.
Đứa nhỏ mới một tháng, muốn sinh còn hơn nửa năm. Chờ đứa nhỏ sinh ra, còn không biết là cảnh tượng gì.
Cố Kiến Châu đương nhiên là hi vọng Lục cẩm Dao dưỡng thai thật tốt, sinh con yên bình, huynh trưởng thành hôn đều có con cái, chỉ có hắn không có, nói không để ý là giả.
Nhưng Lục Cẩm Dao càng quan trọng hơn…
Cố Kiến Châu vỗ tay nàng, nói: "Nghe lời nàng."
Lục Cẩm Dao kinh ngạc nói: "Thϊếp muốn tiếp tục quản việc nhà, chàng cũng nghe thϊếp?"
Cố Kiến Thuyền: "Những việc này ta cũng không hiểu, thế nhưng biết nàng khổ cực, nàng muốn làm như vậy chắc chắn có nguyên do của mình, nhưng nàng là vì nhà chúng ta, ta đương nhiên nghe lời nàng."
Trong lòng Lục Cẩm Dao dâng lên sự ngọt ngào, "Chàng yên tâm, thϊếp có chừng mực, sẽ không làm bừa."
Hai phu thê đối diện ánh nến nói chuyện một lúc, mà Khương Đường đã về tới phòng hạ nhân.
Nha hoàn tam đẳng bốn người một phòng, Khương Đường ở chung với mấy người trong Yến Cơ Đường, căn phòng hướng về phía mặt trời, tổng cộng xếp bốn cái giường. Giường của Khương Đường sát cửa sổ, bên giường có một cái tủ gỗ đỏ cao hơn người, bên cạnh giường có một bức bình phong một mặt làm bằng gỗ, còn có bàn nhỏ, một cái ghế.
Đây là toàn bộ gia sản của nàng.
Ngày hôm nay Tĩnh Mặc gác đêm, Lục Anh và Bội Lan còn chưa trở lại, người về sớm chỉ có nàng.
Có bức bình phong ngăn cách, nàng cũng coi như có không gian của mình, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.
Chỉ chờ tới lúc giữa tháng, nàng có thể mua cái lò nhỏ, sau đó tự mình nấu đồ ăn ăn.
Ôm theo giấc mộng đẹp, Khương Đường ngủ cực kỳ ngon lành, đến Lục Anh Bội Lan trở về khi nào cũng không biết. Ngày kế giờ dần, nha hoàn tiểu tư trong phòng hạ nhân bắt đầu rời giường dọn dẹp, đến các viện hầu hạ.
Khương Đường chỉ để ý quét dọn viện, ngay đầu xuân, nàng chỉ phụ trách quét cánh hoa trên đất. Sân trước không thể có nước, các hòn đá nhỏ cũng phải dọn dẹp sạch sẽ.
Qua giờ dần, Lục Anh Bội Lan mang theo nước nóng đã đun sôi ở cửa đợi, hầu hạ Cố Kiến Châu Lục Cẩm Dao rửa mặt xong, Lộ Trúc dẫn người đi.
Bắt đầu dọn thức ăn vào.
Chờ người ở bên trong ăn uống chỉnh lý xong, mới đến phiên các nàng.
So với cơm canh phong phú của chủ nhân, nha hoàn ăn đơn giản hơn nhiều, một chén cháo hoa một cái bánh bao, còn có một tô thức ăn hầm.
Nếu như chủ nhân ăn không vô, cũng sẽ phân cho hạ nhân, đều là mấy món không động tới, có thịt có tôm, như bánh bao, sủi cảo.
Chỉ có điều Khương Đường là nha hoàn tam đẳng, chuyện như vậy căn bản không tới phiên nàng.
Khương Đường quét dọn viện xong đến nhĩ phòng chờ, thế nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy người trở về, nàng vén rèm lên nhìn bên ngoài thì thấy Lục Anh lộ vẻ lo lắng.
Mấy nha hoàn cùng phòng cũng không thể nói chuyện.
Nàng hỏi thăm ba người, đều lạnh nhạt, Khương Đường dứt khoát không chủ động nói nữa.
Theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Khương Đường quyết định không hỏi, nhưng mà Lục Anh không muốn buông tha cho nàng.
Lục Anh đứng phía sau Khương Đường, nói: "Trái lại ngươi rất vui vẻ nhỉ, có điều, cho dù chúng ta bị phạt, cũng không tới phiên ngươi trèo lên trên."
*
Khương Đường quay đầu lại, viền mắt Lục Anh ửng đỏ, méo miệng, điệu bộ tức muốn khóc.
Sao lại khóc rồi.
Ở trong ấn tượng của nàng, Lục Anh là người rất "kiên cường".
Nếu như nha hoàn của Yến Cơ Đường có phân chia bè phái, Lục Anh này nhất định là "phải bảo vệ Châu". Nàng ấy vốn chính là người của Yến Cơ Đường, còn là một nha hoàn nhị đẳng.
Cố Kiến Châu không thích quá nhiều người hầu hạ, trước khi Lục Cẩm Dao chưa gả vào, Yến Cơ Đường chỉ có sáu nha hoàn.
Sau đó Lục Cẩm Dao vào cửa, Lục Anh từ nha hoàn nhị đẳng biến thành nha hoàn tam đẳng.
Nói nàng ấy là phái bảo vệ Châu cũng không phải nói nàng ấy thích Cố Kiến Châu, mà là tất cả lấy Cố Kiến Châu làm đầu, trong lòng nàng ấy Cố Kiến Châu mới là chủ nhân của nàng ấy.