Thủy Mật Đào

Chương 6: dấu hôn trước ngực

Đầu gối bị thương nên lúc tắm gội phải thật cẩn thận, tránh để dính vào nước.

Lâm Tư Uyển ở trong phòng tắm được một lúc lâu, gương mặt nhiễm hơi nước đỏ ửng.

Khi nhìn vào gương thấy ấn ký đỏ thắm trên ngực, mặt nháy mắt càng thêm hồng thấu.

Thật ngượng ngùng, sao anh có thể ở chỗ này lưu lại dấu vết cơ chứ?

Trong phòng y tế.

Lâm Tư Uyển kinh ngạc chớp mắt, run giọng nói hỏi: “Anh điên rồi sao?”

“Không làm cũng được.” Tần Mặc nâng lên bàn tay vẫn đang rỉ máu, đầu ngón tay hướng tới vị trí bộ ngực sữa, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Tôi muốn nhìn, nơi này.”

Một giọt, hai giọt, từng giọt máu chảy xuống đầu ngón tay rồi dừng ở khăn trải giường trắng tinh, tạo ra từng đóa hoa huyết sắc.

tầm mắt Lâm Tư Uyển dừng ở vị trí đầu ngón tay anh chỉ, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi.

Giây tiếp theo, cô cúi đầu, nắm đầu ngón tay anh run dùng sức, như là đang thực gian nan đấu tranh.tư tưởng

Cô ngẩng đầu, đáy mắt là ánh sáng tươi đẹp động lòng người, cô nhìn vào mắt anh, hỏi: “Nếu tôi cho anh xem thì anh có thể ngoan ngoãn xử lý miệng vết thương không?”

đồng tử Tần Mặc trong khoảng thời gian ngắn không ngừng co rút lại phóng đại, đôi mắt cô giống như một thứ ánh sáng chói mắt, làm bỏng rát đôi mắt anh.

Anh ngây người trong chốc lát.

Lâm Tư Uyển bắt đầu bình tĩnh cởi cúc áo đầu tiên.

Rốt cuộc vẫn là ngượng ngùng, động tác tuy mềm nhẹ nhưng ngón tay run rẩy vẫn đang bán đứng cô.

Ánh hoàng hôn ấm áp xuyên qua cửa kính pha lê chiếu những ánh sáng mỏng manh lên người Lâm Tư Uyển.

Góc nghiêng nhu hòa, ngón tay trắng nõn thon dài, anh nguyện đắm chìm trong khung cảnh đẹp đẽ ấy.

Đẹp như tranh, làm người luyến tiếc rời mắt.

Tần Mặc cố gắng tỏ ra tự nhiên, đôi mắt dừng ở trên da thịt trắng nõn của Lâm Tư Uyển.

Hô hấp dường như bắt đầu trở nên dồn dập, cơn nghiện thuốc lá tựa hồ lại nổi lên.

ngón tay cô dừng lại ở cúc áo thứ hai, tựa như đang do dự.

cởi bỏ cúc áo thứ hai, cô ngước mắt nhìn Tần Mặc, có chút khí phách thấy chết không sờn.

đáy mắt anh tràn đầy du͙© vọиɠ, từ từ dâng lên ánh lửa, như là muốn thiêu chết cô trong ánh nhìn nóng bỏng ấy vậy.

Tần Mặc nhìn cảnh xuân trước ngực, áo ngực đính nơ con bướm như cái l*иg bao vây lấy nhũ thịt vô cùng mịn màng, tràn đầy, phác họa ra khe rãnh thật sâu.

Hô hấp đình trệ một giây, sau đó, Lâm Tư Uyển liền có thể nghe thấy tiếng hít thở thô nặng.

Lâm Tư Uyển không dám nhìn vào ánh mắt sâu không thấy đáy ấy, theo bản năng muốn cài lại cúc áo.

Nhưng chưa kịp làm gì tay đã bị anh nắm lấy sau đó mặt anh nhanh chóng áp xuống, một nụ hôn nóng rực dừng ở trên xương quai xanh tinh xảo.

Lâm Tư Uyển lập tức trở nên ngốc lăng.

Ngón tay bị lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy, cô có thể cảm nhận được những vết thương không đồng đều cọ xát mu bàn tay mình.

hơi thở nóng cháy theo nụ hôn mềm nhẹ, một chút lại một chút dừng ở trên da thịt cô.

“Ngứa...” Lâm Tư Uyển nhỏ giọng phản kháng, nhưng giọng nói mềm mại không xương phối hợp với tình cảnh này, càng giống như là tiếng rêи ɾỉ.

Quả nhiên, hô hấp Tần Mặc rõ ràng nặng thêm, lực độ hôn càng lúc càng có tính xâm lược tính, lập tức đi xuống, tới gần bộ ngực sữa, anh vươn đầu lưỡi, bắt đầu tinh tế liếʍ láp.

Giống như nhấm nháp một món mỹ vị nhân gian.

Lâm Tư Uyển tinh khiết như một trang giấy trắng, lúc này chân tay luống cuống, cảm giác tê dại vô cùng, mỗi một lần liếʍ láp đều có thể khiến cho toàn thân cô rùng mình.

Cho dù gắt gao cắn chặt môi, nhưng tiếng rêи ɾỉ mắc cỡ kia vẫn bật ra.

“Tần... Ân... Tần Mặc...” Cô gọi anh, âm sắc lộ ra một tia ủy khuất, lại giống như độc dược một chút lại một chút ăn mòn trái tim Tần Mặc.

Bàn tay đang nắm chặt tay cô càng thêm dùng sức.

Anh đang vô cùng nhẫn nại.

Trong lúc lơ đãng, môi lưỡi ở trước ngực cô khẽ hút, truyền đến cảm giác đau rất nhỏ.

Lâm Tư Uyển hơi giãy giụa Tần Mặc mới bỏ cô ra.

Nữ sinh để lộ ngực, trước ngực lưu lại dấu hôn của anh, mỗi một chỗ đều có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ mà giờ phút này anh đã khó có thể khống chế.

Tần Mặc nghiêng đầu, muốn điều chỉnh lại hơi thở nóng rực của mình.

Cô bôi thuốc vô cùng cẩn thận, mỗi một lần nước thuốc khẽ chạm miệng vết thương, cô đều sẽ nhíu mày, tựa hồ cô mới là người bị thương vậy.

Trái lại Tần Mặc sắc mặt điềm nhiên, tựa hồ không có chút cảm giác đau nhói nào.

Xiêu xiêu vẹo vẹo băng bó xong, Lâm Tư Uyển đột nhiên hỏi anh: “Vì sao?”

Anh biết cô đang hỏi cái gì.

Tần Mặc dừng lại động tác, xoay người nhìn cô, thanh âm cực lạnh, “ Cậu ta chạm qua.”

tên nam sinh kia khi đỡ tay cô, ngón tay lơ đãng sẽ chạm vào chỗ đó.

Nghĩ đến hình ảnh ấy, anh liền muốn chặt bỏ cái tay kia, mặc kệ trả giá bất luận cái gì, đều có thể.

Cô rêи ɾỉ, cô rùng mình, nước mắt nụ cười của cô, hết thảy đều chỉ thuộc về hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng chàm.

trong mộng, luôn luôn hiện lên một hình ảnh, ở trên sô pha, đối diện bức họa kia, cô ở dưới thân anh giao hoan, cả người nhiễm màu hồng phấn mê người, tóc dài quyến rũ buông xõa, cô không biết liêm sỉ đón lấy du͙© vọиɠ của anh, khi anh thâm nhập thì khóc lóc cầu hắn, muốn hắn dùng sức thao mình.

Lúc này, anh nhìn về phía dấu hôn đỏ sậm kia, lộ ra nụ cười mỹ mãn.

Nhìn xem, đây là người mà cậu yêu thích, nhưng cô hiện tại lại đang tận lực lấy lòng tôi.

Cho nên, tôi thắng.

Mà cậu, thua hoàn toàn.

Lâm Tư Uyển nhận được tờ giấy nhỏ của Dương Tuyết, bên trên viết.

Tống Đĩnh Ngôn thích cậu.

Lâm Tư Uyển cười, trả lời, không có khả năng.

Kết quả thời gian nghỉ trưa vừa đến, Tống Đĩnh Ngôn liền đi tới, nói bồi cô đi thay thuốc.

Dương Tuyết vẻ mặt xấu xa cười.

ấn tượng của Lâm Tư Uyển với Tống Đĩnh Ngôn cũng không tệ lắm, nam sinh trắng trẻo ôn nhu luôn khiến người khác có cảm giác gần gũi.

Cho nên, cô không cự tuyệt hảo ý của cậu.

Thẩm Dữ Dương ở bên cửa sổ hút thuốc, nhìn thấy cách đó không xa hai thân ảnh một cao một thấp đi qua, anh nhẹ nhàng phun ra một ngụm5 khói, xoay người nhìn về phía Tần Mặc.

“Có chuyện muốn nói cho cậu, nhưng nói trước, mấy thứ này đều là đồ cổ, cậu đừng lại đập phá linh tinh....”

Tan học, trạm xe buýt vô cùng ồn ào.

Lâm Tư Uyển ở nước Anh đã quen ngồi giao thông công cộng, khi về nước liền không thích cái gọi là xe chuyên dụng đón đưa.

Cô cảm thấy như vậy quá cầu kì.

Tần Ngọc cũng từng bảo sẽ cử tài xế đón đưa cô đi học,nhưng cô lại uyển chuyển từ chối.

Giao thông công cộng tuy ồn ào, nhưng đây là thứ mà thanh xuân nên có.

Cô không muốn bỏ lỡ chút lãng mạn thanh xuân này chút nào..

xe buýt chứa đầy người, dù cho đã trốn vào trong góc thì cũng tránh không được bị xô đẩy qua lại.

miệng vết thương đầu gối bị vô tình đυ.ng vào, cô bị đau không tự giác mà khom lưng.

Một đôi tay bắt lấy cánh tay của cô kéo vào trong ngực.

Giãy giụa một lát, Lâm Tư Uyển tựa như ngửi được một tia hơi thở quen thuộc.

Ngẩng đầu, là một nam sinh mang mũ lưỡi trai.

Mà gương mặt dưới vành nón kia, làm Lâm Tư Uyển nháy mắt sửng sốt.

Anh như thế nào lại ở đây?

Từ trường học về đến nhà bất quá chỉ qua vài trạm dừng, xe đến trạm, nam sinh vẻ mặt âm trầm kéo cô xuống xe.

Từ trạm dừng đến nhà còn phải đi bộ một đoạn ngắn.

Anh đi rất nhanh làm Lâm Tư Uyển theo không kịp, huống chi đầu gối còn đang ẩn phát đau.

“Tần Mặc.” Cô gọi hắn, mang theo tiếng khóc nức nở rất nhỏ.

Hắn dừng lại, xoay người nhìn cô.

ánh mắt cực sắc bén, nhưng lại vô cùng lạnh nhạt.

Tần Mặc đang tức giận.

Dù cho cô không rõ lắm nguyên nhân làm anh cáu.

“Chân đau quá.”

Cô ngồi xổm xuống, đáng thương ngẩng đầunhìn anh.

Lần đầu tiên giả vờ trước mặt anh, trái tim cô căng thẳng run rẩy.

Tần Mặc không hề dao động.

Lâm Tư Uyển uể oải cúi đầu.

Giây tiếp theo, cả người cô bị bế lên, cánh tay mảnh khảnh không tự giác vòng lên cổ anh.

Cả người bị ôm ở trong ngực, hơi thở giao hòa, tựa muốn hợp nhất một thể.

sườn mặt Lâm Tư Uyển dán ở trước ngực anh, khóe miệng khẽ cười trộm khi ý định thành công.

“Tần Mặc.” thanh âm cô rầu rĩ, “Thẩm học trưởng nói, lần trước em té xỉu, anh cũng là như thế này ôm em, phải không?”

Lặng im hồi lâu, đỉnh đầu truyền đến một tiếng ừ như có như không.

trái tim Lâm Tư Uyển giống như ngâm ở trong vại mật, quanh thân đều ngọt phát nị.

Cô phát giác, lá gan mình càng ngày càng lớn.

Đối mặt với Tần Mặc, cô đã không khϊếp đảm giống như lúc ban đầu mới gặp nữa.

Cô chỉ muốn hiểu anh, thâm nhập vào trái tim anh.

Đi tìm kiếm thế giới nội tâm của anh .

khóe miệng Lâm Tư Uyển cong lên.

Câu chuyện của bọn họ kỳ thật cũng mới vừa mở màn mà thôi!

----------------------------------------

Xung quanh ngập tràn trong bóng tối, chỉ có chỗ khe cửa có một tia ánh sáng chiếu vào.

Tần Mặc cuộn tròn thân mình, tay nhỏ che miệng, tay khác gắt gao nắm thành quyền.

Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, thân thể anh càng thêm run rẩy, nước mắt sớm đã tràn qua kẽ ngón tay.

Có người đang nhẹ giọng gọi.

Là thanh âm nhu hòa dịu dàng, lại lộ ra một tia quỷ dị.

“Tần Mặc.... Không cần trốn, đã tìm thấy con rồi...”

nháy mắt tiếp theo, cửa tủ bị dùng sức kéo ra, ngoài cửa là một khuôn mặt dữ tợn đang nhìn chằm chằm hắn.

“Khônggggggggg.”

Tần Mặc chợt bừng tỉnh, hai tròng mắt co rút lại, mãi mới hồi phục lại.

tóc mái trên trán sớm đã bị mồ hôi làm ướt, cả người anh dựa vào sô pha, điều chỉnh lại hô hấp.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~