Tôn Mộc Chu bị cô nhìn tới căng thẳng, lại gần ôm đầu cô vào lòng, để cô có thể thoải mái một chút.
“Mộc Chu…” Cô nức nở gọi tên Tôn Mộc Chu, giọng nói quyến rũ này khiến toàn thân năm nam sinh tê dại, chỉ hận không thể cùng nhau xông lên, ăn sạch sẽ cơ thể mê người này.
“Biết sai rồi thì cầu xin đại ca đi. Mọi người thích nhất nghe em nói gì nào, hửm?” Tôn Mộc Chu bĩu môi về phía Tần Tuấn, hướng dẫn Trần Mặc Như.
Tuy rằng cô đã bị mấy nam sinh này dạy dỗ suốt vài tháng qua, nhưng Trần Mặc Như vẫn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn những từ ngữ sỉ nhục mình được. Cô đỏ mặt, những từ ngữ dơ bẩn xuất hiện trong đầu một vòng, mất một lúc lâu vẫn không thể nào nói ra được. Sự im lặng càng kéo dài càng khiến ngực và thân dưới của cô bị tra tấn mạnh bạo hơn.
Ngô Cường hừ lạnh một tiếng, lấy ra một cái trứng rung. Trần Mặc Như bị cột chặt nên không thể giãy giụa, trơ mắt nhìn Ngô Cường đặt quả trứng rung đó lên bụng cô, lăn qua lăn lại đè ép.
Chất lỏng trong bàng quang vốn đã đủ để khiến toàn thân cô ngứa ngáy, đột nhiên xuất hiện thêm sự rung động đè nặng càng làm cô tan vỡ. Thấy cô khó chịu, Ngô Cường hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cầm trứng rung vẫn đang hoạt động ngay cạnh niệu đạo.
Vị trí bình thường không dùng cho tìиɧ ɖu͙© đột nhiên bị mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Trần Mặc Như lập tức đạt cao trào. Toàn thân cô run rẩy, chỉ cảm nhận được sự tê dại khắp người, đầu óc trống rỗng, cả cơ thể đều tập trung về bộ phận bé nhỏ kia. Chất lỏng trong bàng quan bị quấy loạn bắt đầu tìm kiếm lối ra, áp lực cực lớn mang lại kɧoáı ©ảʍ bạo ngược cho Trần Mặc Như.
“Điều thứ ba trong bản khế ước nô ɭệ là gì?” Ngô Cường lạnh lùng hỏi.
“A… thân thể nô ɭệ là công cụ… A… công cụ giải tỏa của chủ nhân, nô ɭệ có nghĩa vụ… A… có nghĩa vụ ở bất kỳ nơi nào thỏa mãn bất kỳ yêu nào của chủ nhân… A…” Ánh mắt Trần Mặc Như tan rã, âʍ đa͙σ mệt mỏi cao trào không biết bao nhiêu lần, tấm đệm lông ngỗng màu đen sớm đã bị chất lỏng thấm ướt.
Trứng rung rời khỏi vị trí niệu đạo Trần Mặc Như cũng thả lỏng cơ thể lại. Cô cảm giác đầu óc mình như đang thiếu oxy, toàn thân bủn rủn.
Nhưng Cung Điền và Trần Hiểu Phong ở bên cạnh cũng không có ý định cho cô có thời gian nghỉ ngơi, cơ thể mệt mỏi nay càng trở nên nhạy cảm. Bộ ngực của cô bị chà đạp một cách tàn bạo, đầṳ ѵú cứng rắn bị Trần Hữu Phong dùng sức bóp dẹp, bên kia thì bị Cung Điền đùa giỡn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Trần Mặc Như lại dâng lên lần nữa.
“A… không chịu nổi…” Du͙© vọиɠ mãnh liệt ồ ạt tiến tới khiến âʍ đa͙σ trống rỗng điên cuồng co rút, Trần Mặc Như hoàn toàn bị du͙© vọиɠ nhấn chìm: “A… nô ɭệ cầu xin chủ nhân cho nô ɭệ được giải phóng… A… thao nát huyệt da^ʍ của nô ɭệ…”
Mấy tên nam sinh nở nụ cười dâʍ đãиɠ.
“Thứ dâʍ đãиɠ!”
“Đồ đê tiện! Đúng là quá dâʍ đãиɠ!” Cung Điền và Trần Hiểu Phong liên tục sỉ nhục cô.
“Nói thử xem em là thứ gì?” Ngô Cường lạnh lùng vẫn không chịu buông tha ý định phá hủy ý chí của Trần Mặc Như. Tần Tuấn nhíu mày nhưng không nói gì.
“A… nô ɭệ là đồ dâʍ đãиɠ, là đồ đê tiện, là món đồ chơi của các chủ nhân… A… đừng đè lên chỗ đó nữa, sắp phát điên rồi… Cường…”
“Còn chỗ nào muốn bị chúng ta thao nữa? Chỗ nào cho chúng ta chơi?” Ngô Cường giơ trứng rung lên cao để uy hϊếp cô.
“Huyệt da^ʍ… và… A… hậu huyệt… miệng đều thuộc về các chủ nhân… A… toàn bộ ngục động đều là của các chủ nhân… Vυ' cũng là của chủ nhân… A a a…” Trần Mặc Như gần như đã mất đi ý thức.
“Chủ nhân thao nát nhục động của nô ɭệ… A a… đâm hỏng… A a… rót đầy…”
Nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía này của cô, mấy tên nam sinh không còn nhịn nổi nữa, vội vàng móc gậy thịt của bản thân ra.
Bọn họ không những muốn dùng ‘cây thương’ của mình đánh sập ‘thành trì’, mà còn muốn ‘thành trì’ in hằn dấu ấn của bọn họ, chà đạp cô cho tới khi cả cuộc đời đều chỉ biết cúi đầu dưới ‘cây thương’ của bọn họ.