Đùa Bỡn

Chương 1.1: Một ℕô ᒪệ, năm chủ nhân

Trong phòng khách loáng thoáng tia sáng mờ ám, năm người đàn ông đang quay quanh một nữ sinh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Cô nằm trên chiếc giường đệm màu đen hình tròn được phủ bằng lông ngỗng mềm mại, chiếc đệm đó trong hết sức thoải mái, nhưng nữ sinh nằm trên đó lại không có vẻ như vậy.

Hai chân của Trần Mặc Như bị mở rộng sang hai bên và trói chặt, biến thành tư thế hình chữ M, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trơn bóng không một cọng lông lộ ra trong không khí. Trên chiếc giường màu đen, làn da màu trắng cùng tiểu huyệt đỏ bừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong lòng và thân thể của năm nam sinh hết sức mãnh liệt.

Bụng nhỏ của Trần Mặc Như hơi phồng lên, đó là bởi vì bàng quang của cô vừa bị rót đầy một túi nước muối sinh lý. Niệu đạo bị một cây gậy bằng nhựa dài chừng một ngón tay chặn lại. Để lộ đoạn nhựa trong suốt ngắn ngủn bên ngoài liên tục run rẩy, hình ảnh cô bị chất lỏng bên trong bàng quang tra tấn khiến người ta cảm thấy cực kỳ quyến rũ.

Bên trong tiểu huyệt của cô cũng không có vật lạ gì, nhưng vì bàng quang căng đầy và không thể giải phóng, miệng huyệt bên ngoài đã sớm bị nước da^ʍ thấm ướt, liên tục đóng mở, giống như một cái miệng đang mở to hít thở, càng khiến đám nam sinh đứng bên cạnh khô nóng trong người.

Một nam sinh có vóc dáng cao lớn, quần áo chỉnh chu ngồi xuống đối diện với thân dưới của cô. Tuổi tác của những người trong phòng này không khác nhau là mấy, chỉ có mỗi Tần Tuấn là để lộ vẻ mặt trưởng thành. Hắn nâng chân phải của mình lên, trực tiếp đạp vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Trần Mặc Như.

Trần Mặc Như cảm nhận được bàn chân lạnh lẽo đó đang lướt khắp thân dưới nóng bỏng của mình, khiến đôi chân của cô không ngừng run rẩy. Tần Tuấn ác ý dùng ngón chân khảy nhẹ cây gậy nhựa đang nhét bên trong niệu đạo của Trần Mặc Như, khiến cô cảm nhận được chất lỏng bên trong người mình đang bị đảo loạn, rõ ràng rất đau đớn, nhưng lại có kɧoáı ©ảʍ hưng phấn và du͙© vọиɠ được giải phóng, cô ngẩn người một hồi, không ngờ bên trong âʍ đa͙σ lại chảy ra một đợt chất lỏng ấm nóng.

“Đồ dâʍ đãиɠ, chỉ mới bị chơi niệu đạo thôi mà đã hưng phấn rồi?! Đúng là thứ dâʍ đãиɠ hèn hạ chuyên dùng để đàn ông chời đùa!” Cung Điền vừa dùng ngôn ngữ sỉ nhục Trần Mặc Như, vừa đùa giỡn ngực phải của cô, năm ngón tay của cậu ta hung hăng bóp mạnh lên da thịt mềm mại xinh đẹp, cho tới khi toàn bộ năm ngón tay đều lõm sâu vào bên trong, khiến Trần Mặc Như nhíu mày xin tha.

“A… ưm… các chủ nhân, em biết sai rồi, em không nên nói chuyện với bạn học nam cùng lớp…”

‘Chát!’ một tiếng, ngực trái của Trần Mặc Như bị Trần Hiểu Phong dùng tay tát mạnh, vang lên một tiếng vọng dài.

“Đồ đê tiện, chữ ‘em’ này là thứ em được dùng sao?” Trần Hiểu Phong cúi đầu mắng, ngón tay ngừng việc tra tấn đầṳ ѵú của Trần Mặc Như lại, ngực trái vừa bị hắn tát cũng đã sưng phồng lên hình dạng bàn tay.

“A a a… Là nô ɭệ… a… Phong… đầṳ ѵú khó chịu quá… Tuấn đừng đè vào nơi đó… A… bàng quang muốn nổ rồi… A…”

‘Phụt!’ Tần Tuấn nhét một ngón chân vào bên trong âʍ đa͙σ đã sớm ướŧ áŧ.

“Niệu đạo bị lấp kín mà còn có thể chảy nhiều nước tới vậy? Đúng là dâʍ đãиɠ!” Tần Tuấn dùng ngón chân đạp loạn vào bên trong tiểu huyệt yếu ớt ẩm ướt.

“A… đừng mà… nô ɭệ biết sai rồi…” Ngón chân Tuần Tuấn giúp du͙© vọиɠ trong người Trần Mặc Như được thỏa mãn một ít, nhưng lại không thể biến mất hoàn toàn, cô chỉ cảm thấy ngón chân đó càng tra tấn khiến bản thân mình ngứa ngáy nhiều hơn.

Hai chân Trần Mặc Như đều bị cột chặt, thân dưới không cách nào cử động, đôi tay thì bị Cung Điền giữ chặt, toàn thân trần trụi, dâʍ đãиɠ nằm trên chiếc đệm mềm bằng lông ngỗng như một bữa tiệc mỹ nhân ngư, cô rêи ɾỉ xin tha, rơi vào lỗ tai đám nam sinh lại như đang dẫm đãng quyến rũ.

Hai mắt Trần Mặc Như mê ly, nhìn thoáng qua Ngô Cường và Tôn Mộc Chu còn đứng trong góc. Ngô Cường làm người tàn nhẫn lạnh lùng, Tôn Mộc Chu lại luôn đối xử dịu dàng với cô, cho dù cô bị bắt giao hợp với bọn họ, Tôn Mộc Chu luôn là người khiến cô cảm thấy thoải mái nhất.

Trần Mặc Như cắn môi, nhìn thẳng về phía Tôn Mộc Chu, bộ dạng đáng thương khiến ai cũng phải đau lòng.