Đến sáng hôm sau, Lục Uy Phàm tỉnh dậy, thấy Hàn Tiểu Vy đang gục đầu trên giường bệnh mà ngủ. Anh nhìn mà vừa thương vừa đau lòng. Anh cựa mình để tay xuống cho cô gối ai dè làm cô tỉnh giấc, anh rụt tay lại. Cô vui mừng nói:
-Lục Uy Phàm, anh tỉnh rồi. Để tôi đinhoij bác sĩ.
Cô nhanh chóng bấm nút trên đầu giường, bác sĩ liền đến khám cho anh một lượt. Kết quả thật may anh không sao nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện một thời gian để quan sát. Anh nằng nặc đòi xuất viện thì ở công ty còn nhiều việc phải giải quyết nhưng cô không đồng ý làm anh cũng phải câm nín mà làm việc tại bệnh viện.
-Anh dừng tay lại, ăn chút cháo đi. Làm việc cũng lâu rồi, quan tâm sức khoẻ chút đi.
Bàn tay đang gõ chữ liền dừng lại. Để máy tính sang một bên, đón lấy tô cháo rồi ăn ngon lành. Đang ăn thì anh nghe cô nói:
-Tôi xin lỗi. Tại tôi mà anh mới bị như này.
Anh nhìn cô đang ngượng ngùng nói mà không dám nhìn thẳng vào anh. Anh mỉm cười rồi nói:
-Nếu em thật sự thấy có lỗi thì có thể đáo ứng một yêu cầu của tôi không?
-Anh cứ nói đi. Nếu được tôi nhất định sẽ làm.
-Em hẹn hò với tôi đi.
Cô tròn mắt nhìn anh mà không biết lên trả lời thế nào. Thấy biểu hiện của cô, anh thất vọng nói:
-Tôi không ép em.
Ngạc nhiên thay, cô tiến gần anh, đặt lên môi anh một nụ hôn vụng về, nhe nhàng. Vừa buông môi anh ra, cô liền bị anh giữ gáy mà kéo lại. Nụ hôn lần này mạnh mẽ hơn nhiều. Anh mυ'ŧ lấy đôi môi đỏ căng mọng của cô. Vừa mυ'ŧ vừa liếʍ. Lưỡi anh đi vào trong khoang miệng của cô, mυ'ŧ chặt lấy lưỡi cô. Cô cũng vụng về mà đáp lại. Một lúc lâu sau, anh buông môi cô ra. Cô thở hổn hển, chưa kịp định hình lại thì nghe anh nói:
-Em hôn tôi như vậy là đồng ý rồi đấy.
-Ừm.
Cô ngượng ngùng mà trả lời. Anh nhìn cô mặt đỏ phừng phừng, đôi môi bị hôn sưng lên mà cảm thán “thật sự quá đẹp rồi.”
Nghe tin cô gặp nạn, Trương Tuấn Vỹ cũng vội vã đến bệnh viện tìm cô. Vừa vào phòng bệnh thì thấy cô đang đút cháo cho Lục Uy Phàm. Anh ta lặng đi một chút. Lấy lại bình tĩnh anh liền nói:
-Vy Vy. Anh nghe nói em gặp nạn. Giờ em không sao chứ.
Vừa nói Trương Tuấn Vỹ vừa tiến lại đặt tô cháo lên bàn, cầm lấy tay cô mà xem xét hết một lượt. Ai đó nằm trên giường bệnh đang nổ đom đóm mắt. Cô vô tình bắt gặp ánh mắt ghen ghét của chồng mình liền gạt tay Trương Tuấn Vỹ ra rồi mỉm cười:
-Em không sao. Anh đừng lo.
Nhìn cánh tay mình đang ở trên không trung mà Trương Tuấn Vỹ chạnh lòng. Lục Uy Phàm đứng dậy tiến lại gần ôm eo cô mà nói:
-Giám đốc Trương. Tôi đã nói với anh rằng Hàn Tiểu Vy là vợ của tôi rồi. Anh làm như vậy trước mặt tôi coi bộ không hợp lí lắm. Mong anh tôn trọng tôi.
Trương Tuấn Vỹ vãn cứng đầu nói:
-Tôi biết! Nhưng hai người chỉ là vợ chồng trên giấy tờ. Sớm muộn hai người cũng ly hôn thôi.
Lục Uy Phàm nghe vậy không khỏi tức giận nhưng vẫn kiềm chế nở nụ cười chế giễu:
-Hình như anh nhầm rồi.
Nói xong anh cúi xuống hôn lên môi cô một cái thật kêu, làm cô ngượng ngùng nhìn hũ giấm nhà mình bị vỡ.
Trương Tuấn Vỹ thấy một màn này không khỏi đau lòng mà rời đi. Trước khi đi, Trương Tuấn Vỹ quay lại nhìn cô:
-Xin lỗi! Làm phiền rồi.
Cô quay lại nhìn anh:
-Lục Uy Phàm! Anh ghen sao?
Anh nghe vậy liền ngại ngùng quay đi:
-Tôi mới không thèm ghen. Em đừng nói linh tinh.
Vừa nói anh vừa quay mặt đi lên giường. Cô chặn trước người anh rồi vòng tay ôm lấy eo anh, cằm tì lên ngực anh, miệng nở nụ cười không ngớt:
-Anh chính là ghen rồi. Anh đang ghen.
Nghe cô nói vậy anh liền bế bổng cô lên rồi đặt trên giường:
-Đúng! Anh ghen rồi đấy. Không ai được phép thân mật với vợ anh như vậy.
Cô mỉm cười hạnh phúc, ôm lấy cổ anh.
-Chúng ta đổi cách xưng hô đi. Phải xưng là anh-em chứ tôi-anh, tôi-em không được đâu.
Anh nhìn chằm chằm cô rồi nói. Cô gật nhẹ đầu, anh cúi xuống hôn lên môi cô.