Mê Luyến: Cảm Giác Nguy Hiểm

Chương 38: Nếu tôn trọng tôi...

Tuy rằng Sở Dật nỗ lực muốn khơi gợi trí nhớ cũ cho Vi Hiểu Lam nhưng cô lại không tin tưởng anh, khoảnh khắc anh đến gọi cửa tìm cô, trong lòng cô xuất hiện sự bài xích rất nhỏ.

Hai người đàn ông bên ngoài đối với cô đều là những kẻ kỳ quặc. Vừa chạm mặt họ, cô lập tức lùi về sau nửa bước, sắc mặt cảnh giác:

“Tôi đã bình tĩnh lại rồi, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”

“Được. Trước tiên anh muốn đưa em đến một nơi, chúng ta qua đó rồi nói tiếp.” Sở Dật căng thẳng, nắm tay bất giác siết chặt lại.

Trên mặt Vi Hiểu Lam thoáng nét do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, bởi vì cô không có sự lựa chọn nào khác tốt hơn. Cô đang bị người đàn ông này giam lỏng, sức lực của cô nhỏ bé, làm sao có thể đánh gục được họ và chạy trốn? Ý nghĩ đào tẩu mới lướt qua đã bị cô ném ra khỏi đầu.

Vi Hiểu Lam bước chậm theo hai người, mấy lần Ứng Thác quay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp muốn nói lại thôi.

Ba người tiến tới một căn phòng trưng bày, nơi này Vi Hiểu Lam từng vào rồi, cô vẫn nhớ những thứ bày trí bên trong. Hình ảnh của một người phụ nữ giống cô như đúc!

Sở Dật mở cửa, sau đó quay đầu nhìn Vi Hiểu Lam và ra hiệu cho cô tiến vào.

Ba người nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi ổn định, trong lúc Ứng Thác phụ trách rót nước thì Vi Hiểu Lam đang một lần nữa quan sát căn phòng. Lúc trước từng vì tò mò mà ghé qua, còn nay được mời tới, cảm xúc quả thật bất đồng.

Sở Dật quan sát biểu cảm trên mặt Vi Hiểu Lam, chậm rãi hỏi:

“Em biết mình bị mất trí nhớ chứ?”

“Đại khái.” Giọng cô mềm mại dễ nghe, khi Ứng Thác mang nước tới thì cô cầm lấy uống một ngụm, chờ đợi câu tiếp theo của anh.

“Anh…” Sở Dật khó mà sắp xếp được câu từ trong đầu. “Vốn dĩ nên nói cho em biết từ sớm, chúng ta thực chất đã đính hôn vào ba năm trước.”

“Ồ…” Cô gái đối diện gật gù, tỏ vẻ khó tin. “Vậy ra tôi không phải là thế thân cho ai đó khác?”

Vi Hiểu Lam chỉ nhớ được một vài mảng ký ức đứt đoạn, cô thậm chí không biết bản thân thật sự là ai. Những gì xảy ra trước khi cô bị đưa đến tu viện Sam Tây đều rối loạn, thứ duy nhất cô biết là mình bị tai nạn nên mới trở nên ngốc nghếch.

Câu hỏi của cô khiến trái tim Sở Dật đập nhanh hơn, anh ra hiệu cho Ứng Thác lên tiếng. Vị bác sĩ trẻ cũng rất phối hợp mà nói:

“Tôi có thể làm chứng, hai người quả thật đã từng đính hôn. Sau đó thì cô gặp tai nạn nghiêm trọng…”

“Rồi?” Vi Hiểu Lam tương đối bình tĩnh, ánh mắt sáng ngời có thần.

Trước kia trông cô xinh đẹp thuần khiết, nhưng ba năm trôi qua, một lần nữa xuất hiện, cô đã trưởng thành rất nhiều. Ứng Thác bị cô nhìn mà hơi cứng họng, không biết nên nói thế nào.

Sở Dật ở bên cạnh phải giải thích cặn kẽ hơn:

“Ba năm trước em bị tai nạn, anh cứ nghĩ là em đã chết. Nhưng hóa ra có người âm thầm đưa em đến nơi khác. Lần đó ở trên đường, chúng ta vô tình gặp lại nhau. Nhìn thấy khuôn mặt của em, anh… ”

“Anh đã có suy nghĩ muốn mang tôi về làm kẻ thay thế cho người vợ quá cố?” Biểu cảm trên mặt Vi Hiểu Lam trở nên sắc lạnh. “Tôi có thể hiểu đại khái vấn đề, nhưng nói thật, trong đầu tôi không có ký ức về những chuyện mà anh và bạn của anh nói. Cho nên, tôi là Vi Hiểu Lam, không phải Vi Tuệ Văn - vợ anh.”

Không khí trong phòng thoáng chốc như đông đặc lại, khiến cho Ứng Thác khó thở, mà Sở Dật cũng bắt đầu có hơi run. Anh đang sợ, sợ cô nói ra những lời kế tiếp.

Vi Hiểu Lam đặt cái cốc trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Việc anh thờ ơ và định bỏ mặc một người con gái yếu đuối suýt bị bắt cóc cũng đã khiến tôi có ấn tượng cực tệ về anh, cộng thêm những việc anh làm sau đó… Xin lỗi, tôi không chấp nhận được. Sở Dật, nếu tôi thật sự là vợ anh thì tôi sẽ không thể vui nổi khi anh sống tệ hại như vậy đâu.”

Môi mỏng mím chặt lại, Sở Dật siết tay thành nắm đấm đặt trên đùi, thẳng lưng ngồi ở đó nghe cô tố cáo. Anh thừa nhận bản thân đã sai, đã rất khốn nạn, vì vậy không thể đáp trả được một câu nào.

Vi Hiểu Lam nâng mắt nhìn bọn họ, tiếp:

“Giả sử tôi không phải Vi Tuệ Văn, mà là một người vô tội nào đó có khuôn mặt giống vợ anh và tình cờ trở thành “vật thay thế”, vậy tôi cũng thật đáng thương, anh không thấy cắn rứt lương tâm à?”

Từng câu từng chữ đều như một mũi tên nhọn xuyên qua l*иg ngực của Sở Dật, ánh mắt anh dại ra, hô hấp khó khăn.

Thấy vậy, Ứng Thác cố gắng cứu vãn tình hình:

“Tuệ Văn, không, Hiểu Lam, chuyện này thật sự không thể trách Sở Dật được. Tính chất công việc của cậu ấy khiến cho cậu ấy có chút vô tâm vô tình với người khác, tôi không biết chuyện hai người gặp nhau như thế nào nhưng mà…”

“Bác sĩ, đó không phải chỉ là chút vô tâm vô tình đâu.” Vi Hiểu Lam lắc đầu cắt ngang. “Bắt cóc, lừa đảo, uy hϊếp tôi, tất cả đều thật đáng sợ. Người bình thường sẽ không làm thế!”

Vi Hiểu Lam đâu biết anh làm nghề gì, cô cũng không nhớ về những chuyện cũ của họ nên sẽ không quan tâm anh. Trong đầu cô hiện tại là một mớ hỗn loạn, cô chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông kinh khủng này:

“Tôi muốn ly hôn, nếu tôn trọng tôi, xin hãy để tôi rời khỏi đây!”