Sở Dật vuốt những sợi tóc dài của Vi Hiểu Lam ra sau tai, ánh mắt phảng phất như một vòng xoáy muốn hút cả người cô vào trong. Anh không do dự mà vòng tay xuống người cô rồi ôm cô đứng lên. Thân hình hai người chênh lệch, Sở Dật cao hơn mét tám lăm, khi ôm Vi Hiểu Lam giống như đang ôm một cô bé, nhẹ nhàng không tốn sức.
Rất nhanh, trước người anh xuất hiện một chiếc xe màu đen bốn chỗ. Tài xế khá ngạc nhiên khi phát hiện anh đang ôm ai đó, nhỏ giọng hỏi:
“Sở gia?”
Sở Dật mở cửa sau, tiến vào trong rồi nói:
“Về thôi.”
“Đây là…”
“Một cô gái tôi vô tình cứu được.”
Anh vốn không định cứu người. Không hiểu từ bao giờ mà anh trở nên lạnh lùng tàn ác như vậy, ngay cả khi có ai đó cầu xin anh, anh cũng chẳng mảy may động lòng trắc ẩn. Cuộc sống của anh chỉ tồn tại hai màu là đen và xám, tĩnh lặng, u ám, nhưng khi nhìn thấy người con gái này, trái tim anh một lần nữa đập mạnh hơn, sắc đỏ bên trong đang muốn lan ra ngoài.
Sở Dật ngồi ở ghế sau, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người trong lòng, đưa tay sờ nhẹ lên gò má cô.
Người này, kể từ nay về sau phải là của anh.
Tài xế lái xe đưa hai người về nhà riêng, Sở Dật ôm Vi Hiểu Lam về phòng sau đó đặt cô vào bồn tắm. Anh kiểm tra sơ qua cơ thể cô và mạch đập, đoán rằng cô chỉ ngất xỉu vì quá sợ hãi nên cũng không đưa đến bệnh viện.
Nước trong bồn chảy xuống ào ào, Sở Dật dùng khăn lau mặt cho Vi Hiểu Lam. Khi những vết bẩn trên mặt cô đã được tẩy rửa sạch sẽ, dung nhan xinh đẹp kiều mị khiến cho người ta hít thở không thông hiện ra trước mắt anh.
Sở Dật lưu luyến sờ lên mắt, mũi và môi cô, sau đó hít sâu một hơi dằn xuống cảm giác đau nhói nơi l*иg ngực.
Anh cẩn thận tắm sơ qua cho Vi Hiểu Lam, khi lột bỏ hết lớp quần áo bên ngoài của cô, anh phát hiện máu nóng trong người mình như sục sôi. Cảm giác này đã ba năm rồi mới trở lại.
Sở Dật vuốt mái tóc ướt mềm của cô ra sau tai, bàn tay di chuyển từ đầu vai trắng mịn xuống phần đầu ngực đẫy đà của thiếu nữ.
“Em cầu xin tôi cứu em, vậy em định trả bằng cái gì? Thân thể sao?”
Giọng anh khàn khàn vì khắc chế lửa dục, lòng bàn tay có những chỗ chai thô ráp khiến Vi Hiểu Lam hơi khó chịu “ưm” ra tiếng. Cô tựa đầu vào vai anh, cả cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới làn nước trong suốt khiến mỗi tế bào trên cơ thể anh đều đang kêu gào.
Sở Dật tắm táp cho Vi Hiểu Lam xong thì sau lưng đã đầy mồ hôi. Anh bế cô ra ngoài, dùng khăn tắm lau sơ qua cơ thể non mềm rồi đặt cô lên giường.
Lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng xả nước rào rào.
Sở Dật dùng nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống nhưng không cách nào ngăn được thứ giữa hai chân đang ngẩng cao đầu đầy ngạo nghễ. Anh muốn, nó muốn, muốn người phụ nữ kia.
Cảm giác nhớ nhung tra tấn Sở Dật suốt ba năm nay khiến anh sắp phát điên, anh đúng là một tên điên, lại có thể nổi lên phản ứng với người phụ nữ kia trong lần đầu gặp mặt.
Trên giường, Vi Hiểu Lam mơ mơ màng màng tỉnh giấc. Cô nhìn trần nhà xa hoa vừa cao vừa rộng, thứ đầu tiên nghĩ tới là mình bị bắt cóc rồi! Cô hoảng loạn bật dậy, phát hiện trên người chỉ có một cái khăn tắm không đủ che hết cảnh xuân thơ mộng.
Dì Lưu từng dặn dò cô không được cho bất kỳ người nào cởϊ qυầи áo của mình, người như thế là người xấu! Vậy kẻ cô cầu cứu cũng…
Phút chốc, Vi Hiểu Lam sợ hãi tột độ. Cô dùng hai tay túm khăn tắm rồi nhẹ nhàng xuống giường, chạy thật nhanh về phía cửa. Tay đã chạm đến nắm cửa, nhưng mới kéo nhẹ một cái thì một tiếng “rầm” vang lên khiến cô giật mình. Cánh cửa bị bàn tay của Sở Dật đẩy mạnh, anh dễ dàng dùng một tay chặn đường Vi Hiểu Lam.
“Đi đâu?”
Vi Hiểu Lam run bần bật, cảm giác được sau lưng có hơi ấm từ cơ thể của người đàn ông kia thì lắp bắp nói:
“V…Về nhà…”
Cô phải làm sao đây? Cô không biết người này là ai cả, anh ta cứu cô, nhưng cởi đồ của cô, vậy thì là người tốt hay người xấu? Dì Lưu nói tất cả những kẻ chạm vào cơ thể cô mà chưa có sự cho phép đều đáng đánh!
Vi Hiểu Lam tinh thần không ổn định, từ sau khi cha mẹ qua đời trong tai nạn thì cô luôn lúc nhớ lúc quên, lúc tỉnh lúc mê. Cô sống với một người dì và con trai của dì ấy, vì bản thân cô luôn dễ bị lừa gạt nên lúc nào dì Lưu cũng dặn dò cô đủ điều.
Nhưng những lúc sợ hãi, đầu óc Vi Hiểu Lam thường trì trệ không hoạt động.
Sở Dật nhìn thấy cả cơ thể đang run lên không ngừng của cô, vươn tay trái ra, dễ dàng tóm lấy cô và ôm lên.
“Buông ra! Cứu, cứu với!” Vi Hiểu Lam đấm liên tiếp vào cánh tay của anh.
Động tác ấy chẳng khác gì gãi ngứa, Sở Dật ném mạnh cô về phía giường, sau đó cả cơ thể áp đến gần.
Cơ ngực rắn chắc quyến rũ, cơ bụng rõ ràng nhô lên, còn có một vết sẹo bên hông trái trải dài xuống và biến mất sau lớp khăn tắm màu trắng. Thân hình cường tráng chặn lại tất cả đường trốn của Vi Hiểu Lam.
“Tôi cứu em rồi, em định báo đáp thế nào đây?”
Vi Hiểu Lam không dám thở mạnh, nhìn gương mặt của người đàn ông kia mà nước mắt trào lên:
“Xin, xin hãy cho tôi, về… về nhà…”
“Em không về được.”
Dứt lời, Sở Dật túm lấy khăn tắm trên người cô, kéo mạnh.