Mặt Trời Sẽ Luôn Đến

Chương 12

"Tất nhiên ông sẽ không bao giờ lợi dụng tôi về tìиɧ ɖu͙©. Ông quá kiêu hãnh để làm điều đó." Sự cay đắng khủng khϊếp đã biến câu nói đơn giản đó từ một biểu hiện trấn an tin tưởng thành một kiểu buộc tội gầm gừ, làm Severus cứng đờ ra như một bức tượng tạc bằng đá cẩm thạch.

"Giọng cậu nghe có vẻ không hạnh phúc với điều này. Sao cậu lại không thấy nhẹ nhõm được an ủi khi ta muốn tránh không gây cho cậu sự sỉ nhục tìиɧ ɖu͙©? Chắc chắn cậu không thể nào muốn mặc loại trang phục này cho ta xem, và sẽ là một thảm họa tồi tệ nếu ta thậm chí chỉ cân nhắc đến việc yêu cầu cậu làm như vậy. Ta rất khó chịu khi ý thức được ta đang có nhiều sức mạnh đến thế nào đối với cậu. Sự thật ấy làm ta sợ hãi, Harry."

Ánh mắt màu ngọc lục bảo của Harry đọng lại trên nét mặt ông với nỗi đau lòng mà ông không thể chịu đựng được, và giọng nói của cậu ấy chỉ như một lời thì thầm, khi cuối cùng cậu ấy cũng nói ra câu trả lời đơn giản nhưng tàn khốc của mình:

"Tôi rất sẵn lòng mặc bộ đồ đặc biệt đó vì ông, nếu điều đó sẽ làm ông vui sướиɠ, Severus. Tôi không thấy một chút sỉ nhục nào trong ý nghĩ làʍ t̠ìиɦ với ông cả. Tôi. Yêu. Ông, ông có nhớ không? Tôi sẽ từ bỏ rất nhiều, rất nhiều thứ để được trao cho cơ hội khám phá ham muốn tìиɧ ɖu͙© của tôi dành cho ông, nhưng sẽ không có chuyện đó, chẳng bao giờ sẽ có, phải không?

"Ông đã tự Lãng quên chính mình sau khi chúng ta ngủ cùng nhau. Ông đã mạo hiểm lý trí của chính mình bằng cách thực hiện một câu thần chú cực kỳ không nên làm với tâm trí của bản thân, để tự quên đi rằng ông đã từng chạm vào tôi theo cách đó. Hãy tin tôi khi tôi nói với ông rằng tôi hoàn toàn nhận thức được về chuyện ... ông ghê tởm đến thế nào ... khi nghĩ đến chuyện có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với tôi."

"Ông đã cho rằng tôi sẽ bỏ mặc ông lửng lơ nếu ông cho tôi kɧoáı ©ảʍ. Cho rằng tôi sẽ vỗ vào đầu ông và bước đi, giống như những người khác chắc đã từng làm. Ông dám tin rằng tôi sẽ bỏ rơi ông trong cơn say cô đơn chỉ có một mình, không hề nghĩ gì cho nhu cầu của riêng ông nếu ông quỳ xuống dưới chân tôi và cho phép tôi sử dụng ông như một ... món đồ chơi, hoặc một con búp bê. Như một thứ vô hồn không có ... cảm xúc. "

Severus co rúm lại trước những hiểu biết sâu sắc của Harry về ông, khi có nhận thức không được chào đón rằng bằng những hành động và phản ứng của mình trong đêm hôm đó, ông đã tiết lộ về bản thân mình nhiều đến mức nào. Ông đã quyết định đối đãi với người thanh niên ông yêu giống như cách ông đã đối đãi với tất cả những người đã đến với ông trước đó. Những người đàn ông ấy chưa bao giờ thực sự khao khát ông, họ chỉ để ý đến ông để chơi những trò chơi nguy hiểm của quyền lực và sức mạnh, những trò chơi mà cuối cùng, họ chưa bao giờ chiến thắng.

"Cậu không cần phải ... thương hại ... cho ta vì ta có xu hướng quỳ gối và làm vui lòng những người đã bận tâm đến việc tìm đến ta, Harry. Những người như ta không có tư bản để kén chọn về những thứ như tư thế quan hệ hoặc thậm chí là sự hấp dẫn về thể chất.

"Ta ... đối với cậu, có thể trông ta giống như một con búp bê vô hồn, nhưng qua nhiều năm, ta đã học được rằng người quỳ gối sẽ là người kiểm soát hầu hết các tiếp xúc tìиɧ ɖu͙©. Ta chiến thắng mỗi khi đặt mình vào vị trí mang lại kɧoáı ©ảʍ cho đối phương. Ta có thể tự quyết định khi nào tất cả kết thúc và sẽ kết thúc như thế nào. Ta có thể kéo dài thời điểm hoặc hoàn thành nó trong vài phút ... Ta không phải loại người sẽ mất tất cả nhận thức về vị trí của bản thân, quên đi ta đang ở với ai, để tận hưởng niềm vui thoáng qua của một khoảnh khắc cao trào. Tìиɧ ɖu͙© là một vũ khí mà ta đã học được cách dùng nó, để chống lại những kẻ đã cố gắng sử dụng nó để làm hại ta."

Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ đôi mắt xanh lục của Harry, vẽ nên hai dòng sông của sự đau buồn trên gò má cậu, trước khi chúng rơi xuống cánh tay trần của cậu, tạo nên những âm thanh nhỏ nhẹ phá vỡ sự yên tĩnh không thể chịu nổi trong không gian này.

"Tìиɧ ɖu͙© cũng là một điều kỳ diệu, Severus. Nó là một hành động của sự khao khát vô cùng mạnh mẽ, nó có thể chữa lành mọi tổn thương và xoa dịu mọi nỗi sợ hãi của ông, chỉ cần ông có thể cho phép bản thân mình coi nó là một điều gì đó chứ không phải một cuộc chiến trên chiến trường. Tôi hoàn toàn không hề có ý định làm tổn thương ông chút nào. Tôi không bao giờ muốn kiểm soát ông, sỉ nhục ông, hoặc làm bất cứ điều chết tiệt gì mà bất cứ ai đã gặp ông trước tôi đã cố gắng gây ra, làm ông học được kinh nghiệm từ chúng.

"Tôi không bao giờ ngừng nghĩ về ham muốn của chính tôi đêm đó, ông đã nhìn điều đó như thế nào để có phản ứng như vậy, và vì điều đó, nên tôi chỉ có thể trách tội lên chính bản thân mình. Lẽ ra tôi phải biết rằng có điều gì đó không đúng, nhưng tôi đã không chú ý đúng mức. Tất cả những gì tôi quan tâm là ông đã say và ông đang bị tổn thương. Ông níu lấy tôi tìm kiếm.... sự lãng quên, tôi nghĩ vậy, và tôi thậm chí đã không tự hỏi tại sao ông lại mở rộng thân thể ra đến như vậy với một người ông cực kỳ không thích, thay vì tìm đến Minerva hoặc Poppy để có sự hỗ trợ nhiều hơn ... theo cách thông thường."