Mặt Trời Sẽ Luôn Đến

Chương 2

"Đừng chạm vào ta!" ông gầm gừ, cơn tức giận vượt ra ngoài lý trí khi đột nhiên nhận ra rằng ông đã quá tập trung vào những hồi ức cay đắng của chính mình, đến nỗi ông đã không nghe thấy việc người thanh niên đáng ghét đang đến gần mình.

Khuôn mặt của Potter trở nên nghiêm túc chết người. Đôi mắt xanh lục đó lóe lên sự kiên quyết bướng bỉnh, ông càng khó chịu hơn khi cậu ta nhấc cả hai tay lên, lòng bàn tay ngửa lên trên như đang nâng đỡ khoảng không gian trên chúng. Cậu ta phơi bày chúng dưới sự soi xét tỉ mỉ của Severus, chuyển động chúng với một sự nhẹ nhàng rõ rệt, làm ông cảm thấy vô cùng bị xúc phạm.

"Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì với ông cả. Nhìn đây: Tôi không có vũ khí. Tôi không có ý định làm hại ông hay gây cho ông bất cứ khó chịu gì, Severus. Tại sao ông không thể chấp nhận một đề nghị muốn an ủi đơn giản của tôi?"

"Tôi biết tôi hoàn toàn không giúp gì cho ông cả, nhưng ông cần có chút niềm tin với tôi. Tôi ý thức được Carl Edgar không vô tội như cậu ta luôn khẳng định, nhưng tay tôi cũng bị trói như tay ông vậy. Tại sao ông không thể thấy rằng chúng ta không ở hai phe đối lập nhau khi chiến đấu với tình huống này? Cả hai chúng ta đều cùng kiệt sức, đều mong muốn đặt dấu chấm hết cho bất cứ chuyện quái quỷ nào đang diễn ra giữa bọn họ. Chúng ta nên hợp tác với nhau, thay vì tranh đấu liên tục không ngừng."

"Ta không muốn nghe!" ông gầm gừ, quay người định rời đi ngay lập tức, nhưng ông đã bị Potter chủ động ngăn cản. Lần này, những ngón tay nắm lấy khuỷu tay ông, siết chặt quanh tay ông với lượng sức lực đủ để ngăn cản ông tự ý bỏ đi, buộc ông phải ở lại trong phòng, trái ngược với mong muốn của chính ông.

"Nhìn này, tôi biết ông vẫn xem tôi là một đứa nhóc kiêu ngạo. Tôi biết ông muốn tôi càng tránh xa Hogwarts càng tốt, nhưng bây giờ tôi đã ở đây và chúng ta phải tìm ra cách làm việc cùng nhau."

"Minerva thực sự lo lắng về việc giữa chúng ta không thể tồn tại một cuộc trò chuyện hòa bình, và bà ấy đang đánh giá thành kiến cá nhân của ông đối với tôi là tồi tệ, xấu tính và hoàn toàn không chuyên nghiệp. Vì Merlin, ông đang làm mọi thứ khó khăn hơn cả mức độ thông thường giữa chúng ta!"

Severus trừng mắt nhìn những ngón tay dũng mãnh đang giữ lấy người ông và màu sắc nóng nảy như bị đổ dầu vào phủ lên gò má ông, khiến làn da tái nhợt của ông mang sắc màu của một cảm xúc giận dữ đáng sợ.

"Ta từ chối hối lỗi vì quan điểm

của ta trong vấn đề này. Cậu có thể là Vị cứu tinh được Thế giới Phù thủy yêu mến nhưng cậu vẫn còn quá trẻ để có thể dạy dỗ những đứa trẻ luôn tò mò tròn mắt nhìn mọi thứ, và không điều gì có thể làm ta thay đổi ý kiến này.

Sự an toàn của một lớp học đầy những học sinh có phép màu không nên bị đặt vào tay một thanh niên bồng bột, thiếu suy nghĩ. Cậu không nên ở đây, Potter. Cậu nên ở thế giới bên ngoài đó, nên tìm hiểu cảm giác của thế giới thực, thay vì việc trốn tránh cuộc sống giữa những bức tường này. Việc giảng dạy đòi hỏi sự tận tâm tận lực, một loại cảm giác trách nhiệm mà bây giờ cậu còn quá non nớt để hiểu đúng về nó."

Nắm tay siết chặt của Potter quanh khuỷu tay ông đã thả lỏng hơn, người thanh niên bắt đầu vuốt ve cánh tay ông, đi lên và đi xuống, như một lời đề nghị, một cử chỉ muốn xoa dịu ông diễn ra trong vô thức.

Bàn tay Potter đông cứng trên cánh tay ông và trong đôi mắt xanh lục lóe lên một nỗi đau không thể giải thích được, ông nhìn vào cậu, nhìn vào đôi mắt mà ông đã cố gắng quên đi, nhưng bất hạnh thay khi ông không quên được, đôi mắt mà ông đã muốn quên kể từ khi ông phát hiện ra tình cảm không phù hợp .... sâu thẳm trong lòng mình... đối với người thanh niên kia.

"Sẽ như thế nào nếu tôi có mong muốn gần gũi với ông hơn, Severus? Ông sẽ làm gì nếu tôi nói với ông rằng với thái độ bướng bỉnh không thể xâm nhập này, ông đang làm tổn thương tôi nhiều hơn những gì ông có thể nhận ra? Ông sẽ nói gì nếu tôi nói với ông rằng tôi đã canh giữ giấc ngủ của ông trong suốt ba tiếng qua? Ông sẽ phản ứng thế nào nếu tôi thú nhận rằng việc ngắm nhìn ông ngủ đã khiến trong tôi tràn ngập một niềm vui yên bình?"

Severus thở gấp, thực sự bị tổn thương bởi sự tàn nhẫn không thể tha thứ của lời nói dối mang tính thao túng rõ ràng đó, và ông lùi lại một bước. Đầu ông quay sang một bên vì sợ rằng ông sẽ thể hiện sự yếu ớt trên nét mặt, sợ ông sẽ biểu lộ những cảm xúc đau khổ của chính mình trước mặt kẻ thù. Ông không biết làm cách nào Potter biết được tình cảm âm thầm không đúng đắn này của mình, nhưng ông thà chết còn hơn để tên khốn nạn chết tiệt này có cơ hội chơi những trò chơi buồn nôn như vậy với ông.

"Đừng nói với ta như vậy, Potter! Đừng bao giờ, không bao giờ, được ám chỉ rằng ta ... rằng cậu ... Không có mối liên hệ nào giữa chúng ta cả. Không có gì gắn kết chúng ta ngoài phép lịch sự công việc giữa những đồng nghiệp với nhau. Ta sẽ không để mình bị những kẻ như cậu chế giễu."

Gương mặt Potter tái xám như một bóng ma và đôi mắt của cậu trở thành hai hồ nước chứa đầy chất lỏng của sự đau khổ, Severus cảm thấy gần như không thể chịu nổi khi nhìn vào chúng.

"Tại sao? Tại sao ông lại khắc nghiệt với tôi như vậy? Tại sao sự chăm sóc của tôi lại khiến ông cảm thấy mình bị chế giễu? Không có gì đáng xấu hổ khi được yêu mến, Severus."

Ông chớp mắt trong sự hoài nghi đầy phẫn nộ và cảm giác của lòng tự trọng bị tổn thương như một cái nút xoắn, thắt chặt quanh ruột gan ông, như một tảng đá lạnh băng đáng sợ đọng lại trong dạ dày ông. Ông không thể tin rằng người thanh niên này lại có thể quá tàn nhẫn đến như vậy, ông không thể hiểu được loại ác ý vặn vẹo nào có thể khiến tên Gryffindor này muốn hành hạ ông như thế.

"Tất cả mọi thứ đều có sự đáng xấu hổ của riêng chúng, Potter. Là đáng xấu hổ khi yêu những người không bao giờ yêu lại chúng ta và cũng có sự đáng xấu hổ tương đương khi vì những lý do sai lầm, mà chúng ta phải nhận lấy tình yêu từ người chúng ta không mong muốn. Vì vậy, cũng có sự đáng xấu hổ khi có lựa chọn thiếu thông minh, khi làm theo khao khát cá nhân, mở rộng linh hồn của chính mình trước kẻ thù xưa cũ vốn luôn tràn đầy căm ghét với mình. Có sự đáng xấu hổ khi mong muốn những gì chúng ta không bao giờ có thể có và thậm chí còn dám có giấc mơ rằng chúng ta có thể sở hữu nó.

"Tình yêu có thể là một điểm yếu, là sự mềm yếu của trái tim, nhưng đồng thời nó cũng là một vũ khí khủng khϊếp. Nó là công cụ hoàn hảo để hủy diệt những ai chưa bao giờ cảm nhận được sự chúc phúc của nó nhưng đồng thời cũng sẽ gϊếŧ chóc - và sẵn sàng chết đi - để có cảm giác rằng thứ cảm xúc tuyệt vời ấy đã chạm vào linh hồn họ, và ta sẽ không bao giờ, không bao giờ để cậu lợi dụng vũ khí tối thượng ấy để hủy diệt ta."