Vai Diễn Nam Phụ Trong Những Tháng Năm Cô Độc Ấy

Chương 5: Nam phụ là học sinh đội sổ

Tuy nhiên, điều tồi tệ là ba Hạ đột nhiên muốn kết hôn khi anh tốt nghiệp sơ trung, mà đối tượng tái hôn vẫn là thư ký, ông chủ và thư ký, mối quan hệ này khiến người ta có những suy nghĩ dơ bẩn nhường nào.

Bản thân chủ của thân thể này ban đầu không thể chấp nhận điều này trong một khoảng thời gian, Hơn nữa còn có người bạn mang động cơ xấu ngày ngày phổ cập kiến thức khoa học cho anh, cái gì mà có mẹ kế thì có cha dượng. Ở cái tuổi nổi loạn nên nguyên thân đã nổi giận đùng đùng, bỏ nhà đi đến quê hương của mẹ Hạ sống, tại đây anh theo học tại một trường trung học ở thành phố Hải.

Anh cố ý phóng túng bản thân, hàng ngày đều trốn học đánh nhau, hút thuốc uống rượu, điểm số bừa bãi, muốn dùng cách này để áp chế ba Hạ không tiến hành cuộc hôn nhân đó.

Nhưng lúc đó ba Hạ gặp sự cố trong dự án của công ty, bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, nhất thời không thể quan tâm đến việc bên này.

Bản thân hắn không đợi được ba Hạ thỏa hiệp nên bực bội chạy đi uống rượu, say đến ngất đi trên đường, được Tiết Thanh Thanh tình cờ đi ngang qua giúp đỡ, hai người kết thành bạn bè.

Về Tiết Thanh Thanh là người đơn thuần và cố chấp, thỉnh thoảng lại mơ hồ, ngày nào cũng chạy theo Lâm Tri Viễn, không quan tâm đến lời đàm tiếu của người khác. Loại kiên trì tiến lên phía trước dần dần khiến chủ của cơ thể này cảm động.

Cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều ghen tị, bùng phát và bắt đầu theo đuổi Tiết Thanh Thanh một cách mãnh liệt, ví dụ như thắp nến trên sân thể thao, hát những bản tình ca trên đài phát thanh, Tiết Thanh Thanh không biết phải làm sao, còn Lâm Tri Viễn thì nổi lòng ghen tuông và tức giận, cả trường đầy rẫy những lời đàm tiếu và tầm phào giữa ba người họ, có rất nhiều lời bàn tán gây rắc rối.

Bởi vì lời Chủ của cơ thể này ban đầu thông báo oanh oanh liệt liệt, sau lại nói không yêu đương hay kết hôn, vì vậy mọi người nghĩ rằng hắn là vì vẫn một lòng yêu sâu đậm với Tiết Thanh Thanh.

Bản thân anh có trăm lời cũng không thể cãi lại, quả thực suýt chút nữa đã bị uất ức mà chết.

Chậc chậc, Hạ Đông Thần thấy đau răng quá trời. May mắn thay, cốt truyện vừa mới bắt đầu, anh và Tiết Thanh Thanh không có mối quan hệ nào, vì vậy sẽ không có âm mưu say rượu hay tỏ tình gì đó.

Anh chính là một học sinh tốt.

Hạ Đông Thần xếp những cuốn sách mới toanh ngay ngắn trước bàn, chặn tầm nhìn phía trước và tạo ra một điểm mù nhỏ.

Chuông leng keng!

Chuông vào lớp vang lên.

Nguyên Cẩn đang còn mải mê xoát đề, lúc này cất vở bài tập, lấy sách toán ra, đột nhiên liếc mắt ra ngoài, phát hiện bên cạnh có một người xa lạ đang ngồi.

Vương Tiểu Minh đâu?

Nguyên Cẩn ánh mắt có chút hoang mang, thoạt nhìn như đang ngây ngốc.

Thấy phản ứng của cô, Hạ Đông Thần không nói nên lời: “Vừa rồi đổi vị trí động tĩnh lớn như vậy cậu không để ý sao?”

Nguyên Cẩn ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Mình đang suy nghĩ một bài toán, tại cũng nhập tâm quá."

"Vậy còn được, mà cậu không biết mình sao?" Hạ Đông Thần tò mò hỏi.

"Mình có nhận ra, cậu là Hạ Đông Thần, buổi sáng mới chuyển tới." Nguyên Cẩn nói thật, giống như muốn chứng minh mình không phải không để ý đến chuyện bên ngoài như con con mọt sách. Tuy nhiên, cô không biết rằng vẻ ngoài nghiêm túc này lại khiến cô ấy trông càng giống mọt sách hơn.

Ánh mắt của Hạ Đông Thần lướt qua đôi mắt tròn xoe của cô, dừng lại ở huy hiệu trên đồng phục học sinh, ánh mắt khẽ động, khóe miệng mỉm cười: “Xin chào, bạn học Nguyên Cẩn.”

Lời vừa dứt, giáo viên dạy toán đã đi vào, và hai người cũng kết thúc cuộc trò chuyện.

"Hôm nay chúng ta sẽ học hàm số lượng giác, mở sách vở ra..."

Suốt cả buổi sáng, không chỉ bạn học biết về Hạ Đông Thần, mà ngay cả giáo viên cũng biết rằng anh là một phú nhị đại siêu giàu đang học Trường trung học này. Các giáo viên tạm thời không chắc chắn về tính khí của Hạ Đông Thần, vì vậy đi đến lớp không ai dám điểm tên của anh.

Hạ Đông Thần thấy rất vui vẻ và thoải mái, nội dung trong sách giáo khoa đối với anh rất tầm thường, vì vậy anh không coi trọng nó trong giờ học, mượn một cây bút của bạn cùng bàn vẽ một bức tranh trên giấy để gϊếŧ thời gian.