Trịnh Lâm Vũ đang chuẩn bị đi thì liền dừng lại một chút để suy nghĩ câu nói của Viên Đồng, sau đó lắc đầu: "Anh không biết. Nhưng mà bất quá, A Du tuy rằng đúng là tính cách có chút bất hảo, nhưng hẳn là cô ấy sẽ không bao giờ có thể làm ra loại chuyện tồi tệ này, chuyện ngày hôm qua cũng có thể là do mấy đối thủ của Lạc gia hoặc Trịnh gia lợi dụng sơ hở mà làm."
Viên Đồng mở to mắt thể hiện sự ngạc nhiên cùng với biểu cảm không thể tin được mà nhìn Trịnh Lâm Vũ cư nhiên lại có thể vì Lạc Hưu Du nói chuyện: "Lâm Vũ ca a, anh chắc là sẽ không có quên chính cô ta trước là như thế nào vu tội An Tuyết đi? Loại dã chủng này, trong thân thể còn lưu lại máu bẩn hạ tiện, ai biết trước được rằng cô ta sẽ sẵn sàng làm ra cái gì?"
Khi nghe cô nàng Viên Đồng này nói mấy từ "Máu bẩn đê tiện", Trịnh Lâm Vũ liền có chút nhíu nhíu mày, "… Chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng. Anh trước tiên đi trước xem An Tuyết, em cũng đừng có mà ở trước mặt của An Tuyết nhắc tới chuyện này." “Em đương nhiên biết mà!”
Trịnh Lâm Vũ nghe thấy câu trả lời mình muốn nghe liền gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, hắn xoay người nhanh chóng đi tìm Lạc An Tuyết, Viên Đồng nhìn bóng lưng Trịnh Lâm Vũ trong lòng cân nhắc cái gì - - Trịnh Lâm Vũ trước kia còn có hôn ước với Lạc Hưu Du, hắn ta sẽ không còn lưu lại tình cũ gì với cái con dã chủng kia chứ?
*
“Bức tranh cuối cùng này cực kỳ đặc biệt, tôi tin rằng chắc hẳn đã có rất nhiều người cũng nghe được tin tức, đều cảm thấy hứng thú với nó.” Người bán đấu giá nói với microphone, ánh mắt ranh ma quét qua một vòng trong hội trường, bán đủ nút mới tiếp tục nói: "Đây là di tác của Lạc Lan Sanh nữ sĩ, !"
Người bán đấu giá thao thao bất tuyệt giới thiệu: "… Bức "Tinh quang" này là lễ vật mà Lạc Lan Sanh tiểu thư tặng cho cháu gái, hơn nữa, Lạc An Tuyết tiểu thư không lâu trước đây đoạt được giải vàng cuộc thi tranh sơn dầu "Tinh thần bầu trời đêm" chính là vì tôn kính Lạc Lan Sanh tiểu thư mà sáng tác!"
Lạc Lan Sanh, nữ nhân kinh tài tuyệt diễm danh khắp Ninh Hải kia!
Trịnh Lâm Vũ vừa nghe được người bán đấu giá mở miệng liền ngây ngẩn cả người, lập tức kinh ngạc liếc nhìn về phía Lạc An Tuyết đang ngồi ở hàng ghế thứ nhất cách đó không xa.
Nhưng Lạc An Tuyết cũng không hề chú ý tới phản ứng của Trịnh Lâm Vũ trong góc. Cô ta đang chú ý đến phản ứng của những người khác ở trong hội trường. Quả nhiên, danh tiếng của người cô đã chết sớm này của cô rất tốt, mượn bức tranh này để thu hút đề tài cho triển lãm tranh của cô, coi như là đáng giá. Coi như là bồi thường cho bữa tiệc đính hôn hôm qua của cô bị hủy đi?
Lạc An Tuyết hài lòng nhếch môi.
Đấu giá sư: "Giá khởi điểm, một ngàn năm trăm vạn!"
Di tác của Lạc Lan Sanh, chỉ dựa vào mấy chữ này, người muốn bức tác phẩm này liền có vô số kể!
Trịnh Lâm Vũ chần chờ một chút, vẫn không làm gì cả.
Người ngoài có thể là sẽ không rõ về bức di tác này, nhưng hắn ta lại biết rất rõ, thậm chí là còn rất rõ ràng, chính là quà sinh nhật mà Lạc Lan Sanh tặng cho con gái mình Lạc Hưu Du, không lâu sau đó, Lạc Lan Sanh liền mất tích, cho nên chủ nhân của bức tranh này hẳn phải là Lạc Hưu Du.
Nhưng mà … Vừa nghĩ tới việc Lạc An Tuyết đã bởi vì chuyện tiệc đính hôn bị phá hỏng mà cảm thấy tổn thương, cô ấy lại đối với cuộc triển lãm tranh lần này đầu tư nhiều tâm huyết như vậy......