“…… Chúng ta không nhất định là tiện đường."
Lạc Hưu Du cười như hoa, phá lệ liêu nhân: "Không sao không sao a, tôi nói thuận đường là thuận đường của tôi~"
Cô mở cửa xe, ngay lập tức, trực tiếp ngồi lên ghế phụ lái.
Trình Cẩn Từ: …
"Đi đâu?"
Lạc Hưu Du cười híp mắt nói ra địa chỉ mình cần đến. Trình Cẩn Từ mặc dù không đáp lại, nhưng lại khởi động xe.
Gần chín giờ, chiếc xe dừng trước cửa phòng tranh.
“Cảm ơn, có thời gian tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé!”
Lạc Hưu Du nhanh chóng đóng cửa xe, cúi người rồi phất phất tay với hắn. Trình Cẩn Từ ngồi ở trong xe nhìn bóng lưng thanh lệ kia, bên tai còn quanh quẩn câu nói vừa rồi của cô.
Một lát sau, hắn hừ lạnh một tiếng.
Nói cái gì mà có thời gian mời hắn ăn cơm, lại nói căn bản ngay cả họ tên cùng phương thức liên lạc của hắn cũng không có hỏi qua!
Trình Cẩn Từ mặt mày lạnh lùng, mặt lạnh mày nhẹ khó chịu trong người, lái xe rời khỏi nơi này, đi về hướng ngược lại.
Hắn nguyên bản chính là muốn đi phó ước, chỉ là bất quá, cùng người ước địa phương cùng nơi này là hoàn toàn tương phản phương hướng!
*
“Ngại quá, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi......” Người đàn ông mặc áo vest thắt nơ ngăn Lạc Hưu Du lại, thầm nghĩ, không chỉ đã bắt đầu, mà còn là sắp kết thúc rồi! Nhà ai tham gia loại hoạt động này lại có thể đến muộn lâu như vậy? Lạc Hưu Du lấy ra tờ thư mời mà hôm qua Cố Đình thuận tay đưa cho cô chơi cho đỡ chán: "Thật ngại quá, tôi có đến chậm, bất quá tôi nhớ không có nói không thể đến muộn chứ?"
“Này …”
Phục thị sinh liền cảm thấy khó xử nhìn về phía cô, nhưng bị nụ cười trên mặt cô làm lung lay mắt, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, vội vàng nhận lấy thư mời. Là loại thư mời bình thường nhất vì không có chữ ký đặc biệt.
“Mời ngài vào.” Nhân viên phục vụ hơi khom lưng một chút.
“Cảm ơn.“ Lạc Hưu Du cất bước đi vào.
“Trịnh thiếu, sao ngài lại ra đây!” Nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa sau khi nhìn thấy người tới liền nở nụ cười nóng bỏng, cúi người, tư thái rất khiêm tốn.
Trịnh Lâm Vũ cũng sẽ không bao giờ đem loại nhân vật nhỏ này để vào mắt. Hắn chỉ là đi ra nghe điện thoại, định trở về, lại nhìn thấy bóng dáng mặc một bộ lễ phục nhỏ màu đen. Nhìn về phía đó một lúc lâu, hắn tò mò hỏi: "Người vừa đi qua là ai?"
Hắn ta luôn cảm thấy bóng lưng kia rất quen thuộc.
Liệu có phải là … Người mà hắn đang nghĩ đến sao?
Nghĩ đến hôn lễ buồn cười ngày hôm qua cùng với mười vòng hoa kia, trong lòng hắn lại phức tạp cùng khó chịu.
Người quản lý theo bản năng nhìn thoáng qua phương hướng kia, sau đó lại càng thêm cung kính mà cúi người: "Là một người con gái cầm thư mời tới, bất quá cũng chỉ là thư mời bình thường."
Trịnh Lâm Vũ chỉ đơn giản là nhíu nhíu mày, cũng không có ý định hỏi nữa. Cũng đúng, cho dù cô ấy có thật sự trở về, thì cũng làm sao lại có thể tùy tiện mà xuất hiện ở đây như vậy? Hơn nữa hiện tại buổi đấu giá sắp sửa kết thúc tới nơi. "Anh Lâm Vũ? Sao anh cũng lại ra ngoài rồi? Không bồi An Tuyết sao?" Trịnh Lâm Vũ nhìn qua bên người phát ra lời vừa nãy, phát hiện là một trong số những bạn thân của Lạc An Tuyết: Viên Đồng.
Trịnh Lâm Vũ nói: "Đi ra nhận điện thoại thôi, chuyện công ty anh ấy mà." Viên Đồng gật gật đầu: "A, vậy anh mau mau trở về đi, An Tuyết vừa rồi còn gửi tin nhắn hỏi em là có thấy anh ở đâu không. Hình như cậu ấy đang lo cho anh lắm đấy." Nghĩ đến Lạc An Tuyết, ánh mắt Trịnh Lâm Vũ đều trở nên nhu hòa: "Ừ, ta hiện tại trở về."
"Ừm. Đúng rồi, Lâm Vũ ca, Lạc Hưu Du kia thật sự đã trở lại sao?" Viên Đồng nói: "Em sợ nếu nhắc tới chuyện ngày hôm qua sẽ khiến An Tuyết cảm thấy không vui, nên cũng không dám hỏi. Anh Lâm Vũ, người phụ nữ kia thật sự là đã trở lại? Vậy có phải tiệc đính hôn của các người cũng là cô ta …"