Chương 6:
Đổ phường Thiên Nhất (sòng bạc Thiên Nhất)
Tiền Cửu sai Dương Nhị đưa một bàn tràn đầy ngân lượng cho La Quân Tề: “La chưởng môn hôm nay vận khí tốt.”
La Quân Tề tiếp nhận bạc, cười nói: “Khách khí khách khí.”
Tiền Cửu lướt qua màn che trên tầng hai, nói:“La chưởng môn còn muốn tiếp tục?”
La Quân Tề hứng thú đang dâng cao: “Đương nhiên !”
Tiền Cửu thở dài trong lòng: Chính ngươi tìm chết, không thể trách được ta.
Góc hẻo lánh tầng hai,
Nhan Nghiễn ngồi sau màn, nhìn trên mặt bàn La Quân Tề ngày càng nhiều ngân lượng, quay lại giao phó Kim đường chủ: “Nói cho Lâm lão bản, có thể bắt đầu.”
Kim đường chủ nhận lệnh đi xuống.
Mộc đường chủ lạnh lùng nhìn vẻ mặt vui sướиɠ điên cuồng của La Quân Tề, nói với Nhan Nghiễn: “Thuộc hạ không rõ, giáo chủ sao không trực tiếp một đao làm thịt tên súc sinh này.”
Nhan Nghiễn nói: “Ngươi có biết La Quân Tề là ai?”
Mộc đường chủ hai mắt đỏ hồng, nắm chặt tay: “Hung thủ gϊếŧ Ngũ muội.”
Nhan Nghiễn lắc đầu lại gật đầu: “Gã là chưởng môn đương nhiệm phái Thanh Thành, nếu chúng ta tùy tiện gϊếŧ La Quân Tề, phái Thanh Thành vì giữ mặt mũi, nhất định sẽ tra rõ việc này.” Sau khi giải quyết xong chuyện, anh tuy có thể đi mất, trở về thế giới cũ, nhưng những thuộc hạ này còn phải tiếp tục sinh hoạt ở thế giới này. Anh không thể để một tai họa ngầm lớn như vậy cho bọn họ.
“Huống chi,” Ánh mắt Nhan Nghiễn lạnh nhạt, “Khiến một người, từ trên đám mây ngã tới vũng bùn, sau lại một đao gϊếŧ hắn, không phải càng hết giận sao?”
Dương Nhị đến gần Tiền Cửu, ghé vào lỗ tai gã nói: “Phía trên nói, có thể bắt đầu.”
Tình thế trên chiếu bạc, nháy mắt xoay chuyển.
La Quân Tề nhìn chằm chằm xúc xắc trên mặt bàn, tự tin: “Ván này, vẫn là chẵn.” Gã hôm nay đã thắng hơn mười ván, lại thắng thêm một phen, ước chừng đủ một vạn lượng bạc. Bạc cứu tế cho những goá phụ nuôi con trong môn phái bị gã tham ô từ khi lên làm chưởng môn, sau hôm nay có thể bù lại.
La Quân Tề nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt càng rõ ràng.
Tiền Cửu liếc nhìn, chậm rì rì vạch trần ống trúc: Một, hai, ba, là lẻ.
La Quân Tề không thèm để ý cười: “Lại đến.”
Sau nửa canh giờ,
La Quân Tề nhìn xúc xắc hiện ba số trên bàn, môi không ngừng run rẩy: “Điều đó không có khả năng, không thể nào! Sao có thể liên tục hơn mười ván đều là lẻ?”
Tiền Cửu cười ôn hoà, ánh mắt lại chứa đựng uy hϊếp: “Trên chiếu bạc có thua có thắng, là sự tình bình thường. La chưởng môn, ngươi xem……”
La Quân Tề đem một trăm lượng bạc cuối cùng chất trên mặt bàn đẩy qua, cắn răng: “Tiếp tục!”
Một, hai, ba, vẫn là lẻ.
La Quân Tề sắc mặt dữ tợn: “Tiếp tục!”
Lại thêm nửa canh giờ
Con mắt La Quân Tề hung tợn: “Tiếp tục!”
Tiền Cửu thương hại nhìn La Quân Tề như tẩu hỏa nhập ma, nhắc nhở: “La chưởng môn, ngươi không có lợi thế, đến đây thôi, ngươi đã thiếu đổ phường ba vạn lượng bạc trắng.” (3000 lượng bạc)
La Quân Tề giật mình, lộp bộp trong lòng: “Sao có thể nhiều vậy?”
Tiền Cửu đem giấy vay nợ trên tay dựng thẳng cho gã xem, giấy trắng mực đen, mặt trên kí tên ba chữ La Quân Tề, chính là bút tích của gã.
Chân La Quân Tề mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Ba ngày sau, chưởng môn phái Thanh Thành La Quân Tề, tự tiện bán sách cổ kiếm pháp môn phái, cũng nuốt luôn ngân lượng môn phái dùng làm lễ hậu sự cho đệ tử cùng gia quyến, để trả nợ đánh cược, bị sư đệ Hình Minh tố giác, dẫn tới các phái giang hồ liếc mắt không ngớt.
Năm ngày sau, trưởng lão phái Thanh Thành nhất trí đồng ý, huỷ bỏ chức chưởng môn của La Quân Tề, cũng đem trục xuất sư môn.
Ngõ hẻm Xấu Nhi là địa phương nghèo nhất thành Bắc Giang, bên trong cư ngụ các tầng lớp dưới đáy từ những người làm xiếc, múa võ đi hết nhà này đến nhà kia đến những kẻ buôn bán da thịt.
Cửa hẻm miếu Thành Hoàng,
Nhan Nghiễn đẩy ra cửa gỗ cũ nát lung lay sắp đổ, đạp lên rơm khô, từng bước một hướng về phía người nằm dưới tượng Thành Hoàng.
Gian miếu này đổ nát đã nhiều năm, lớp mạ vàng trên tượng cũng không biết bị ai tróc, phòng hở bốn phía, chỉ để lại tượng Thành Hoàng lẻ loi tại chỗ.
La Quân Tề cuộn mình, thỉnh thoảng lại run lên.Thời tiết rất lạnh, gã đã vài ngày chưa ăn cơm, ngày đó sau khi bị trục xuất khỏi phái Thanh Thành, gã bị những người ngày thường ngay cả nhìn cũng đều khinh thường đánh một trận thê thảm.
Trong đó, có bà lão có nhi tử đã chết nhưng không có phí phụng dưỡng, cô nhi quả phụ (con mồ côi cha, vợ mất chồng) có trượng phu đã mất nhưng không được bồi thường, bị người khi nhục, còn có rất nhiều người quen lẫn lạ mặt.
La Quân Tề nghe tiếng bước chân, trong lòng vui vẻ, ngước lên nhìn người tới với đôi giày thủ công tinh xảo. Sau khi nhìn rõ diện mạo của người đó, gã thất vọng.
Nhan Nghiễn dừng lại: “La chưởng môn đang đợi ai? Âu Dương minh chủ, Liễu trang chủ vẫn là Lý chưởng môn?”
La Quân Tề cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Nhan Nghiễn một chân đạp ngực La Quân Tề, nghiền nghiền. Anh nhìn gương mặt đối phương thống khổ, cúi xuống, nhẹ giọng: “Ngươi quả thật không biết ta là ai?” Anh nâng tay lau dịch dung trên mặt, vừa lòng nhìn biểu tình La Quân Tề từ mờ mịt, biến thành kinh ngạc, cuối cùng đứng hình sợ hãi, từng từ nói:“Ta là ác quỷ từ trong địa ngục tới.”
La Quân Tề sắc mặt vặn vẹo, một bên thở dốc một bên run run cầu xin tha thứ: “Lúc trước không phải ta gϊếŧ ngài, là Liễu Trường Ninh cùng Âu Dương Vũ xuống tay, ngài đi tìm bọn họ. Ta van cầu ngài, Phong giáo chủ đại nhân có đại lượng, tha tiểu nhân một cái mạng nhỏ.”
Mùi hương cổ quái bất chợt truyền đến, Nhan Nghiễn nhìn xuống, nhất thời câm nín: La Quân Tề thế nhưng sợ tới mức tè ra quần.
Nhan Nghiễn ghét bỏ dời chân phải, giọng nói lạnh lùng: “Lúc trước Mộc đường chủ cầu ngươi tha mạng cho Ngũ muội, ngươi đã nói thế nào.” Thanh âm lạnh như băng, “Ta chém xuống ba mươi hai đao, nếu nàng có thể sống, ta tạm tha nàng.”
Nhan Nghiễn chậm rãi: “Cho nên, nếu ngươi có thể qua ba mươi hai đao dưới tay Mộc đường chủ, ta liền tha ngươi.”
Nhan Nghiễn vừa bước ra ngoài vừa nói: “Đúng rồi, khi ta tới nơi này, sư đệ ngươi cố ý cầu ta, giữ thi thể ngươi toàn vẹn.”
La Quân Tề không ngốc, gã lập tức hiểu được mình bị sư đệ Hình Minh thiết kế, phẫn nộ điên cuồng: “Hình Minh ngươi đồ phản bội, ta La Quân Tề thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!”
Nhan Nghiễn hiển nhiên không có gặp Hình Minh, Hình Minh cũng không nói như vậy với anh. Bất quá, Nhan Nghiễn cuối cùng nhìn thoáng qua con mắt oán độc của La Quân Tề, việc này, gã không tất yếu phải biết.
Ngoài miếu.
Nhan Nghiễn cùng Hữu hộ pháp, Kim đường chủ, Thủy đường chủ bốn người đứng trong sân trống rỗng, nghe tiếng kêu gào làm người ta sởn tóc gáy bên trong, từ lớn đến nhỏ, lại từ nhỏ đến lớn, cuối cùng ngưng bặt.
‘Két’ một tiếng, cửa gỗ được đẩy ra, bốn người xoay lại, thấy Mộc đường chủ đầy máu tươi.
“Giáo chủ.” Mộc đường chủ như trút được gánh nặng, khóe miệng kéo lên nụ cười nhàn nhạt.
Nhan Nghiễn tiến lên, vỗ bờ vai an ủi: “Buông xuống là tốt.”
Mộc đường chủ nháy mắt mấy cái, đôi mắt khô khốc đã lâu rốt cuộc ướt nhẹp, gật đầu dứt khoát: “Vâng.”
Nhan Nghiễn đợi tâm tình Mộc đường chủ bình phục mới hỏi: “Đồ đâu?”
Mộc đường chủ từ trong lòng móc ra hai thứ, đưa cho Nhan Nghiễn: một tờ giấy cùng một khối vải trắng.
Nhan Nghiễn nhìn thoáng qua tờ giấy nợ, đầu ngón tay động nhẹ, tờ giấy đã biến thành đống mảnh vụn. Anh mở ra vải trắng, bên trên viết bốn mươi hai cái tên bằng máu tươi.
Nhan Nghiễn lướt nhìn, đưa vải trắng cho Thủy đường chủ: “Phái người đưa Hình chưởng môn, cứ nói, đây là ám vệ La Quân Tề cài vào phái Thanh Thành, tính toán vực dậy trong tương lai. Gã sẽ rõ ràng nên làm thế nào.”
Thủy đường chủ tiếp nhận, phỏng đoán: “Đây là……”
Nhan Nghiễn gật đầu: “Đệ tử phái Thanh Thành lúc trước đi theo La Quân Tề đánh vào Thiên Ngục giáo.”
“Còn cái này,” Nhan Nghiễn cầm ra bọc đồ, đưa cho Kim đường chủ, “Đặt trong quần áo La Quân Tề.”
“Vâng.” Kim đường chủ nhận lệnh vào phòng.
Sau khi Nhan Nghiễn bàn giao hết thảy, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Tốc độ nhanh một chút, người Ngự Kiếm sơn trang cũng sắp chạy tới.”
Dưới chân là đường nhỏ gập ghềnh, hai bên là ruộng đất màu vàng, nhóm người Nhan Nghiễn men theo đường nhỏ hướng ra ngoài thành Bắc Giang.
Đột nhiên, bước chân Nhan Nghiễn dừng lại, anh chỉ góc tường xám xịt nói: “Đó là?”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trong khúc rẽ tại hẻm nhỏ rách nát, một bóng đen nằm đó.
Mộc đường chủ tiến lên, xin lệnh từ Nhan Nghiễn: “Để thuộc hạ tiến đến xem xét tình huống.”
Nhan Nghiễn gật đầu: “Cẩn thận làm việc.”
Mộc đường chủ nín thở cảnh giác, cẩn thận tiến tới bóng đen, nhẹ nhàng cúi xuống, đem người lật lại.
Mộc đường chủ mở to mắt, “Bạch Kỳ, sao lại là ngươi?”
Nhan Nghiễn cùng Kim đường chủ thoáng nhìn lẫn nhau, ra lệnh: “Qua xem.”
Chỉ thấy Mộc đường chủ nhẹ nhàng ôm nửa người nam nhân áo đen, cẩn thận nâng đối phương từ mặt đất, đẩy ra tóc rối dán hai bên gò má, quay đầu nói với đám người Nhan Nghiễn:“Là Tả hộ pháp.”
Nhan Nghiễn nhìn lại, nam nhân chau mày, miệng mân thành một đường thẳng, hiển nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
“Sao thế này?” Nhan Nghiễn nhớ rõ ngày đó khi thám thính Ngự Kiếm sơn trang, thấy một bóng đen quen thuộc từ Ngự Kiếm sơn trang chạy ra, không nghĩ vậy mà là Bạch Kỳ, khó trách anh lúc ấy cảm thấy quen mắt.
Mộc đường chủ đáp: “Lúc ấy, sau khi giáo chủ mất…… mất tích, đám người Âu Dương Vũ đem ta cùng Tả Hữu hộ pháp, đại ca, tam đệ giam giữ bên trong địa lao Ngự Kiếm sơn trang, muốn từ trong miệng chúng ta biết vị trí Thánh địa của giáo. Tả hộ pháp là sư đệ đồng môn (cùng một môn phái) của giáo chủ, càng có khả năng nhất biết được Thánh địa. Cho nên……”
Nhan Nghiễn nhíu mày: “Bọn họ dùng hình pháp?” Anh nhớ tới thương thế trên đám người Mộc đường chủ khi vừa cứu ra.
Kim đường chủ tiếp lời: “Chúng ta thực ra không có bị thương bao nhiêu, nhưng Tả hộ pháp…… Cậu ấy nói cho Âu Dương Vũ, cậu ấy là giáo chủ đời sau của Thiên Ngục giáo.”
Cứ như vậy, hình pháp đám người Âu Dương Vũ, sử dụng toàn bộ trên người Bạch Kỳ.
Nhan Nghiễn nhìn khuôn mặt Bạch Kì tái nhợt: “Thương thế cậu ấy như thế nào?”
Mộc đường chủ xem xét sơ bộ, hạ giọng: “Gãy ba xương sườn, đùi phải gãy xương, thương thế do roi thì không kể tới, phần ót có huyết, đoán chừng là chịu qua tra tấn lớn. Nghiêm trọng nhất là,” ngập ngừng một chút, khàn khàn cổ họng: “Gân tay phải bị đánh gãy.”
Nhan Nghiễn sửng sờ, chăm chú nhìn về đôi mắt đóng chặt, chiếc mũi thẳng tắp của Bạch Kỳ, cảm xúc không nói nên lời.
Đối với một kiếm khách, sự tình tàn nhẫn nhất, không phải gϊếŧ gã, mà khiến gã rốt cuộc không thể dùng kiếm.
Đúng vậy, Bạch Kỳ là kiếm khách, một kiếm khách phi thường xuất sắc. Bạch Kỳ cùng Phong Ngâm Nhã là đồng môn, đều là đồ đệ của giáo chủ đời trước. Khác biệt là, Phong Ngâm Nhã là con trai độc nhất, còn Bạch Kỳ là cô nhi giáo chủ Phong Tư Tú nhặt về dưới chân núi.
Phong Ngâm Nhã là võ học kỳ tài trăm năm, hắn học cái gì đều rất nhanh, bởi vậy không giới hạn ở binh khí, Bạch Kỳ không có thiên phú cao như vậy, cậu từ nhỏ chỉ một lòng với kiếm thuật, hơn hai mươi năm qua, cũng chỉ luyện kiếm thuật. Hai người tuy rằng sư huynh đệ trên danh nghĩa, nhưng nói chuyện thì rất ít.
Phong Ngâm Nhã một lòng si mê võ học, đối với những chuyện khác thì thờ ơ. Tính cách Bạch Kỳ thì trầm lặng, cho dù quanh năm suốt tháng cùng một chỗ, số lần hai người nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhan Nghiễn không ngờ rằng, cuối cùng gánh vác chức vị giáo chủ thay Phong Ngâm Nhã, lại là sư đệ chưa bao giờ được hắn để trong lòng.
Kim đường chủ cảm thấy buồn bã: “Ngày đó buổi tối, Liễu Trường Ninh mang Bạch Kỳ từ địa lao (phòng giam dưới đất) ra ngoài, không qua bao lâu, liền truyền đến tin tức Bạch Kỳ chạy trốn. Chúng ta lúc ấy đều cho rằng, Bạch Kỳ trở về Vong Tình nhai, lại không nghĩ rằng thương tích nặng đến vậy, ngay cả thành Bắc Giang cũng chưa ra khỏi.”
Nhan Nghiễn thầm nghĩ: Cũng không biết đêm đó, Bạch Kỳ làm sao đào thoát từ tay Liễu Trường Ninh. Anh gật đầu với Mộc đường chủ: “Nơi này không an toàn, rời đi trước rồi hẵng nói.”
Dưới chân núi Không Động,
Đường Mộng vận y phục ánh vàng cưỡi ngựa trắng, chậm rãi đi trên đường lớn. Nàng tùy tay bẻ một nhành liễu, nhẹ nhàng quật lưng ngựa: “Con ngựa, ngươi nói có xem liệu có người nào cực kì ngốc, bổn cô nương mời cậu ta cưỡi ngựa, cậu ta không lên lại muốn dùng hai cái chân đi đường, ngươi nói, hai cái chân, sao so được với bốn cái chân, đúng không!”
Tống Tĩnh nghe vậy mặt đỏ lên: “Đường cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Đường Mộng liếc nhìn: “Nếu cô nam quả nữ thì ngươi đi cùng ta làm gì?”
Tống Tĩnh lắp bắp: “Chờ cô thuận lợi trở về Đường Môn, ta sẽ đi.”
Đường Mộng cười nhạo: “Ai hiếm lạ ngươi! Hoặc là ngươi lên ngựa theo ta một đường, hoặc là lập tức rời đi.”
Tống Tĩnh vừa không lắc đầu, cũng không gật đầu, im lặng đi phía sau cùng con ngựa.
Đường Mộng chán nản, hung hăng vỗ xuống lưng ngựa. Con ngựa ăn đau, tung vó chạy lên. Tống Tĩnh thấy vậy, dùng khinh công đẩy nhanh tốc độ.
Nhan Nghiễn ngồi trong một gian trà dưới chân núi, đối diện anh, là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Thiếu niên này tên là Hạ Trạch, là con trai chưởng môn tiền nhiệm phái Không Động Hạ Dịch.
Nhan Nghiễn bưng lên tách trà, nhẹ nhàng thổi lá trà trôi trên mặt nước, ghé sát vào mép chén, nhấp một ngụm trà. Trong thế kỷ thứ 400, lá trà là một trong những sản vật dân gian hiếm hoi được liệt vào di sản văn hóa, cũng là đồ uống có thể so sánh cùng cà phê.
Dòng họ Nhan là gia tộc Trung Hoa chính tông, từ ba đến em gái, ai cũng yêu ẩm trà.
Hạ Trạch ngồi đối diện Nhan Nghiễn nhưng không kiên nhẫn uống trà như vậy, cậu thỉnh thoảng ló đầu nhìn ra đường: “Nhan công tử, thần y ngươi nói, khi nào mới đến?”
“Thình thịch”, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, Nhan Nghiễn nhìn bóng người màu vàng trên lưng ngựa, đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Đến rồi.”