Bốn giờ chiều.
Thời Diên đến phim trường đúng giờ, mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần nhưng Thời Diên vẫn sốc nặng trước cảnh tượng trước mắt.
Khu ngồi chờ hầu hết đều là những minh tinh hàng đầu, thực lực mạnh hơn cô không ít.
Nhưng trong đó cũng có những người hơi lạ, những cô gái cô gương mặt tươi tắn, trông rất khí chất và tràn đầy sức trẻ.
Thời Diên đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Cô đeo khẩu trang, đứng vào một góc, nhưng rất nhiều người chú ý và ánh mắt cố ý nhìn về phía cô.
Suy cho cùng thì cô đã lần lượt thống trị hot search, vì vậy mọi người đang rất tò mò những tin tức về cô.
Thời Diên giả vờ như không thấy, rút thăm, lấy đoạn diễn, ngồi một mình và đọc nó một cách nghiêm túc.
Mỗi người sẽ có một đoạn diễn giọng khác nhau, đoạn mà Thời Diên rút được lại là đoạn khó nhất.
Bộ phim “Đắm Chìm” giống như là một cuốn hồi ký. Ninh Ý, 16 tuổi là một thần đồng ba lê, được săn đón từ khi còn nhỏ, nhưng vì mối quan hệ giữa cô và cha mẹ không tốt sau đó cha mẹ cô qua đời và hai chân của cô cũng không thể khiêu vũ được nữa.
Nội dung của cảnh này là Ninh Ý bị bắt buộc phải từ bỏ ước mơ ba lê của mình, cô đi đến phòng tập một mình, thử khiêu vũ nhưng rồi lại té ngã.
Những đầu ngón tay đang cầm kịch bản siết chặt, tờ giấy bị cô bóp méo đến biến dạng.
Thật lâu rồi…cô chưa khiêu vũ.
Đúng lúc này, nhân viên công tác tới gọi cô, Thời Diên hít một hơi thật sâu, đóng kịch bản lại.
Sắp tới lượt cô.
Thời Diên đi theo nhân viên công tác đến phòng hóa trang, và thay trang phục khiêu vũ mà đoàn phim đã chuẩn bị từ trước.
Là một chiếc váy lụa rất đẹp.
Lúc vào thử vai là một nhóm hai người, khi Thời diên đã thay xong quần áo và bước ra, cô nhìn thấy người sẽ vào cùng với cô.
Đó là một cô gái nhìn qua trông như mới mười tám, mười chín, khuôn mặt thanh tú sáng sủa, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết từ nhỏ cô đã sống trong nhung lụa chưa từng gặp phải bất cứ sóng gió nào, cô ấy nhìn rất dễ thương như một bông hoa.
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn cô, sau đó tự nhiên hào phóng đưa tay: “Xin chào chị, em tên Khâu Minh Yên.”
Nghe thấy họ Khâu, Thời Diên sực nhớ.
Khâu Duệ là một đạo diễn nổi tiếng trong nghề, em gái anh ấy là Khâu Sứ đã từng là ảnh hậu Kim Mã, Khâu Minh Yên là cô con gái duy nhất, được chăm sóc và nuôi dưỡng cẩn thận nhất của Khâu Sứ.
Thời Diên mỉm cười, bắt tay: “Thời Diên.”
Khâu Minh Yên nhìn Thời Diên chằm chằm không chớp mắt, không nhịn được nói: “Chị mặc chiếc váy này trông thật đẹp.”
Dù sao Thời Diên cũng đã ở trong làng giải trí này vài năm, cũng biết được lời khen nào là thật lời khen nào là giả. Cô gái trước mặt cô rất chân thành, quả thật là điều hiếm thấy trong giới giải trí.
Cô nhìn chiếc váy màu hồng nhạt trên người Khâu Minh Yên, cười nói: “Cảm ơn, em cũng rất xinh đẹp.”
Cô hâm mộ với sức sống mà Khâu Minh Yên toát ra.
Lúc này, một nhân viên vẫy tay ra hiệu: “Có thể vào rồi.”
Trong phòng, phông nền được trang trí đơn giải như phòng khiêu vũ, đối diện có một tấm gương cực lớn và một chiếc bàn dài.
Thời Diên ngẩng đầu nhìn, có vài người ngồi ở đó, chính giữa nhất là Khâu Duệ.
Bên cạnh anh ta là một dáng người cao lớn.
Người đàn ông lười nhác dựa vào ghế, đôi chân dài mảnh khảnh vắt chéo, cổ áo sơ mi được xắn lên tùy ý đến khuỷu tay, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ bạc phát ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng đắt giá.
Mặc dù anh không nói, nhưng khí chất khiến người khác ngột ngạt luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Ánh mắt Thời Diên hơi dừng lại, cô nhắm mắt.
Bùi Kỵ là nhà đầu tư, xuất hiện ở đây cũng hợp lý.
Mà một bên khác, mắt Khâu Minh Yên sáng lên khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế.
Khâu Duệ không nhìn thấy, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như mọi khi: “Cảm ơn hai bạn đã tham gia buổi thử vai cho bộ phim “Đắm Chìm”, tôi Khâu Duệ, là đạo diễn cho bộ phim này. Bên trái tôi là nhà đầu tư lớn nhất, ông chủ Bùi. Bên phải vị này chính là biên tập Trần Nhạc, Trần Biên.”
Thời Diên nhận ra ở đây không có Lương Hồng Dật.
Hẳn là do sự tình lần trước, nhà xuất bản ban đầu đã thay đổi.
Hơn nữa không có bất ngờ nào khi nói Bùi Kỵ làm.
Nghĩ đến đây, Thời Diên cụp mắt, cố gắng trốn tránh giao tiếp bằng mắt với người ngồi ở ghế chính.
Lúc này, Khâu Duệ nói: “Bây giờ bắt đầu đi, hai người có thể tự quyết định ai trước.”
Khâu Minh Yên quay đầu, đôi mắt to tròn sáng ngời lấp lánh: “Chị Thời Diên, để em làm trước.”
Thời Viễn khẽ gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì: “Được.”
Khâu Minh Yên nở một nụ cười cảm kích, vuốt vảy đứng dậy, đứng yên vài giây trước chuẩn bị nhập vai.
Phải nói, là con gái của đạo diễn Khâu Sứ, Khâu Minh Yên thừa hưởng được một phần tài năng của mẹ mình.
Hơn nữa chỉ bằng một đoạn nhảy ngắn cũng có thể nhìn ra được kỹ năng vũ đạo đã được luyện rất nhiều năm, vòng eo thon thả tinh tế, làm một số động tác khó thì vô cùng dễ dàng.
Tấm vải hổng từ từ rơi xuống, gương mặt cô gái rất xinh đẹp đôi mắt trong sáng quyến rũ, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm về một hướng.
Nói đúng ra….Là dừng ở hướng Bùi Kỵ.
Thời Diên vô thức cau mày, liếc nhìn theo hướng đó một cách không kiểm soát.
Lúc này, ánh mắt mọi người hầu hết đều tập trung trên người Khâu Minh Yên, Thời Diên cũng cho rằng Bùi Kỵ cũng như vậy.
Cô chỉ lẳng lặng liếc nhìn, chắc anh không phát hiện.
Nhưng Thời Diên sai rồi.
Trong bầu không khí vô cùng yên tĩnh, cô không ngờ mình đυ.ng phải ánh mắt của anh, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như rơi xuống vực sâu.
Anh không hề nhìn cô gái đang khiêu vũ trước mặt mình, từ đầu đến cuối dừng như không có chút hứng thú nào, thậm chí còn không thèm nâng tầm mắt.
Anh cứ nhìn cô.
Ánh mắt thẳng thắn, không che dấu xuyên qua đám đông và dừng lại ở cô.
Rõ ràng tầm nhìn của con người rất rộng, nhưng đôi khi lại rất hẹp, hẹp đến mức chỉ có thể chứa đựng được một bóng dáng của người.
Trái tim Thời Diên bỗng nhiên ngừng một nhịp.
Trong đầu cô lại nghĩ đến một câu.
Quay đầu nhìn lại.
Chỉ như vậy mới phát hiện rằng vẫn luôn có người nhìn bạn từ phía sau.
*
Suy nghĩ trong nháy mắt hiện lên, Thời Diên nhanh chóng thu lại ánh mắt, tỏ vẻ như không có việc gì, lại nhìn về phía Khâu Minh Yên.
Cứ như chuyện một giây trước, ánh mắt của cô nhìn anh chưa hề có.
Đôi mắt Bùi Kỵ tối sầm lại ngay lập tức.
Lúc này, Khâu Minh Yên đã diễn đến cảnh đang khiêu vũ thì bị té ngã.
Thiếu nữ ngã xuống đất, trên mi mắt là những giọt nước mắt to, trong ánh mắt tràn đầy bị thương. Nước mắt từng giọt lăn dài trên má, cô ấy khẽ nức nở, đôi vai gầy không ngừng run lên khiến người ta đau lòng.
Nói về kỹ năng diễn xuất và sức cuốn hút, thực lực Khâu Minh Yên quả thật là không tệ, mặc dù cô ấy còn hơi non nớt.
Đoạn diễn kết thúc, tiếng vỗ tay trong phòng bắt đầu vang lên, những lời khen ngợi lần lượt vang lên không ngớt.
Khâu Minh Yên đứng lên, lau khô nước mắt, mỉm cười cúi đầu chào mọi người, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Bùi Kỵ.
Không giống những người khác, anh không dùng ánh mắt kinh diễm để nhìn cô ấy.
Thậm chí đến đầu anh cũng chưa nâng lên. Như thể chuyện xảy ra lúc vừa rồi không liên quan gì tới anh.
Khâu Minh Yên có hơi khó chịu, nhưng cô ấy chỉ có thể đứng lên và quay lại chỗ ngồi của mình.
Không sao cả, cô rất tự tin vào bản thân mình.
“Chị Thời Diên, đến lượt chị.”
Thời Diên kẽ gật đầu, hít sâu một hơi, đứng lên và đi đến trung tâm của sân khấu.
Bên này Khâu Minh Yên sửng sốt.
Từ lúc Thời Diên đứng dậy, khí chất thần thái của cô đều thay đổi.
Buồn bã, cô đơn, mỗi bước đi của cô trở nên kiên quyết mạnh mẽ.
Chỉ cần một giây, cô đã bước vào thế giới của Ninh Ý.
Thời Diên đi tới trước gương, lẳng lặng nhìn người trong gương một lúc, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Cô dang rộng hai tay và bắt đầu nhảy.
Ánh mắt Bùi Kỵ nhìn chằm chằm người trước mặt.
Cô không thực hiện bất kỳ động tác khiêu vũ nào một cách nghiêm túc, thậm chí chân cô còn chưa nhất.
Cô di chuyển một cách nhẹ nhàng, ngay cả tà áo bay trong gió đều rất đẹp..
Chiếc váy trắng làm lộ ra vòng eo tinh tế, như không có xương, một tay anh cũng dễ dàng ôm lấy.
Bùi Kỵ bỗng nhớ tới buổi tối hôm qua, cả người cô ướt đẫm dựa sát vào người anh.
Khác với bộ dáng mềm mại hôm qua, giờ đây Thời Diên như một con bướm đang nhảy múa vô cùng nhẹ nhàng, con bướm đang nhảy múa trước khoảnh khắc cuối cùng khi sinh mệnh sắp tắt, nở rộ ra một tia sáng không ai có được, tỏa sáng vô cùng.
Khiến anh không thể nào rời mắt.
Đã rất lâu kể từ lần cuối cùng anh nhìn thấy cô khiêu vũ trước mặt mình.
Nhưng trái tim anh vẫn như lúc trước, không nhịn được mà đập kịch liệt, suýt nữa thì đập đến thủng l*иg ngực của anh.
Bùi Kỵ nhìn chằm chằm vào bóng dáng ấy, bàn tay siết chặt, đôi mắt anh si mê gần như phát điên.
Anh bỗng nhiên bắt đầu hối hận.
Anh không nên để nhiều người ở trong căn phòng này.
Anh muốn móc mắt của tất cả những người đang nhìn cô trong căn phòng này.
Đột nhiên, Thời Diên té ngã.
Cô ngã khi đang xoay tròn, chiếc váy ở trong không khí tạo ra một vòng tuyệt mỹ nhưng lại mất dần.
Cô ngã xuống, nhưng cô không nức nở như Khâu Minh Yên như lúc nãy.
Cô chỉ ngồi lặng lẽ ở đó, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó đến thất thần.
Đôi đồng tử trong veo, linh hoạt, dịu dàng ấy biến thành một vũng nước đọng, đôi mắt đỏ hồng nhưng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. So với những giọt nước mắt của Khâu Minh Yên càng đau đớn hơn.
Như rằng mỗi đêm đã khóc quá nhiều, giờ đây hoàn toàn mấy hết sức sống trở nên cạn khô.
Khâu Minh Yên chỉ cảm nhận được một phần nhỏ cảm xúc của nhân vật này, nhưng cô ấy không nhớ rằng.
Khi con người đau đớn đến tột cùng, không hề có nước mắt.
Và Ninh Ý là người vừa nhu nhược lại kiên cường. Mặc dù trong phòng không có một bóng người, cô cũng không cho phép mình rơi nước mắt trước số phận của bản thân.
Trong lòng Khâu Duệ cảm thấy hơi xúc động.
Đây chính là Ninh Ý mà anh ta muốn tìm.
*
Kết thúc, Thời Diên cố gắng thoát khỏi cảm xúc lúc nãy, đứng dậy khom lưng.
So với tiếng vỗ tay lúc nãy càng lớn hơn, như sấm.
Cô đã thành công dùng kỹ thuật diễn của mình để chinh phục những người ở đây, bao gồm người có thành kiến với cô Khâu Duệ.
Thời Diên cũng không thể nào phớt lờ được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô kia.
Cô rũ mắt, cố chịu đựng cơn đau từ mắt cá chân truyền đến, trên mặt không có chút nào là biểu cảm đau đớn.
Đã rất lâu cô không khiêu vũ, cũng may là không ai để ý đến trình độ khiêu vũ của cô, mọi người đều không quá để tâm.
Chỉ là, cô chỉ che giấu được với mọi người. Cô không còn là Thời Diên lúc trước luôn tự hào về khả năng khiêu vũ của mình.
Lúc Bùi Kỵ nhìn chằm chằm vào cô, Thời Diên cảm thấy vô cùng tự ti.
So với Khâu Minh Yên rực rỡ bừng sáng, cô lại giống như một bông hoa đã nở sắp tàn.
Ở trước mặt Bùi Kỵ cô chỉ muốn trốn.
“Cảm ơn màn biểu diễn của cô, cô Thời. Chúng ta nghỉ ngơi một lát, kết quả sẽ được công bố trong vài phút nữa.”
Vừa dứt lời, Bùi Kỵ đứng dậy, gương mặt như cũ không hề có cảm xúc nào, nhấc chân đi ra ngoài.
Khâu Minh Yên cũng không thể đợi mà đuổi theo.
Thời Diên rũ mắt, đè nén tất cả cảm xúc, làm như không thấy, quay về phòng hóa trang để thay quần áo.
Đường đến phòng hóa trang hơi khó khăn, không có bảng hướng dẫn. Thời Diên xác định phương hướng không tốt lắm, đi hai vòng cũng chưa tìm được lối đi.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới, Thời Diên theo bản năng dừng lại, trốn sau chỗ khuất kia.
Giọng điệu Khâu Minh Yên ngượng ngùng, nhưng rất kích động: “Ông chủ Bùi, anh chính là người đầu tư của đoàn phim sao? Anh nhớ rõ tôi không? Lúc trước ở tiệc rượu chúng ta có gặp qua. Cha tôi là Lý Nguyên.”
Thấy đường bị chặn, Bùi Kỵ cau mày, áp chế sự sốt ruột trong lòng: “Sao ?”
Người đàn ông trông có vẻ thờ ơ, nhưng Khâu Minh Yên không để tâm đến, cười nói: “Lúc nảy anh xem tôi biểu diễn, anh có ý kiến gì không?”
Bùi Kỵ không có kiên nhẫn để trả lời những câu hỏi vô nghĩa như vậy, ngay khi anh chuẩn bị bỏ đi, anh đã nhìn thấy tà váy trắng lộ ra cách đó không xa.
Bước chân dừng lại, đôi mắt lạnh lùng chợt dịu đi.
Muốn nghe trộm, lại giấu đầu hở đuôi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Kỵ đột nhiên dịu đi, hai mắt Khâu Minh Yên sáng rực lên hỏi: “Ông chủ Bùi?”
Bùi Kỵ nhướng mày, liếc mắt nhìn Khâu Minh Yên, rồi lại nhìn vào tà áo trắng ở chỗ kia, cười như không cười.
“Không tệ.”
Vừa dứt lời, chiếc váy chỗ khuất kia biến mất.
Sắc mặt Khâu Minh Yên vui vẻ: “Thật sao, ông chủ Bùi?”
Một giây sau, nụ cười nhàn nhạt trên môi biến mất, khôi phục lại trạng thái lạnh lẽo nam đầu, phảng phất ánh mắt dịu dàng lúc nảy chỉ là ảo giác.
Anh nhấc chân đi vòng qua cô: “Nhường đường.”
Khâu Minh Yên chết lặng.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần thì bóng dáng người đàn ông đã sớm biến mất.
*
Cùng lúc đó, nhờ sự giúp đỡ của nhân viên công tác cô cuối cùng cũng đã tìm được phòng hóa trang.
Chiếc váy Thời Diên mặc không dễ cởi lắm, lúc mặc vào có nhân viên giúp cô.
Sau khi đưa cô đến phòng thay đồ, nhân viên đã được gọi đi, chỉ có thể chờ họ quay lại giúp cô, trước khi đi còn chưa đóng cửa lại giúp cô.
Phòng thay đồ bày trí đơn giản, chỉ có một tấm rèm rủ xuống che đậy.
Thời Diên nâng tấm rèm bước vào, định tự mình cởi.
Nhưng cô đã đánh giá thấp sự phức tạp của chiếc váy.
Dây sau lưng như đang vào nhau, chỉ cần cô tháo nhầm một cái thì phía sau sẽ rối tung cả lên.
Hai tay để sau lưng, Thời Diên khó khăn mò mẫn cái nút bị kẹt , mặt cô đỏ bừng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xoạt xoạt, có người đi vào.
Lực chú ý của Thời Diên đều để ở sau lưng, không nghỉ nhiều, chỉ cho là nữ nhân viên công tác kia đã quay lại.
Cô đưa lưng về phía màn, có chút khó chịu nói: “Thật xin lỗi, làm phiền cô giúp tôi một lát, hình như có một cái nút bị kẹt…”
Cánh cửa đóng sầm lại nhưng không ai trả lời.
Ngay sau đó, tấm màn được kéo ra.