Kiều Kiều Cùng Thợ Săn

Chương 50

Nhan Kiều Kiều nghe biểu tỷ chân thành nói vậy, vành mắt chậm rãi đỏ lên, nàng mềm mại ôm cánh tay của Hà Ý.

"Thật ra ta cũng không hiểu biết nhiều về Phương Thiết, nhưng hắn là huynh đệ kết bái của Trần lão nhị, đều nói vật họp theo loài, người đi theo nhóm, nhìn Trần lão nhị liền biết hắn sẽ không kém, tính cách của muội lại mềm mại, đương nhiên ta không lo lắng, nhưng chỉ có một điểm..."

Hà Ý vuốt tóc của Nhan Kiều Kiều, trầm ngâm, giống như không biết bắt đầu nói từ đâu.

"Ý tỷ tỷ, tỷ nói điểm gì?"

"Khụ khụ, ta cũng không biết nói thế nào, ừm, chính là, cái kia, khụ, chuyện phòng the của hai người..."

Nhan Kiều Kiều nghĩ đến một màn mình nhìn thấy, cũng không có ý tốt.

Bản thân Hà Ý là người không buông thả trên giường, bây giờ nhắc tới chuyện này, nàng ấy vô cùng thẹn thùng, kết quả nhìn thấy dáng vẻ của biểu muội, lại có thể nói tiếp.

"Tuổi của muội còn nhỏ, không biết những nam nhân xấu kia rất hung ác, lúc thích hợp muội phải mềm xuống, lấy nhu thắng cương là đạo lý thiên cổ không đổi, nhưng cũng không thể thuận theo bọn họ suốt được, muội thuận theo bọn họ một lần, bọn họ sẽ tiến thêm một bước."

Nhan Kiều Kiều nghe cái hiểu cái không, hai người nói một hồi, ăn cơm trưa qua loa, rồi bắt đầu thử áo cưới.

"Kiều Kiều trưởng thành rồi, muội mặc áo cưới này lên, nhìn chỗ nào cũng đẹp."

Nhan Kiều Kiều ngượng ngùng nhìn hình dáng mơ hồ trong gương, thầm nghĩ Phương Thiết có thích không, núʍ ѵú trước ngực kia, cho dù cách lớp quần áo thật dày cũng có thể nhìn ra đường cong...

"Còn có thứ muốn cho muội, nhưng đợi muội tắm rửa xong hãy mặc, dù sao cũng là đêm tân hôn, đương nhiên phải rực rỡ náo nhiệt rồi."

Nhan Kiều Kiều chăm chú ghi nhớ, đặt túi quần áo ra sau tấm bình phong.

Hôn lễ được bố trí tốt hơn Nhan Kiều Kiều nghĩ, trong phòng cưới tràn đầy hoa tươi, nến long phượng hoan hỉ thắp sáng giống như ban ngày, trâm tóc trang sức, son phấn bột nước rực rỡ muôn màu chồng chất bên trong, đến lúc này, trái tim Nhan Kiều Kiều mới trở nên an bình.

"Kiều Kiều, nàng còn chưa tắm rửa xong sao? Nếu còn không ra ta sẽ đi vào đó!"

Phương Thiết chờ ở bên ngoài thấp thỏm đến nóng nảy, nhìn rượu hợp cẩn, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động của Nhan Kiều Kiều, Phương Thiết nhìn về phía phát ra âm thanh, liền nhìn thấy cái chân trắng nõn mượt mà, chậm rãi nhìn lên, Phương Thiết chỉ cảm thấy hô hấp của mình dường như đã dừng lại.

Tiểu nữ nhân trước mặt mặc một thân sa mỏng màu đỏ, mặt mày ngậm xuân lại ngượng ngùng này chính là thê tử của hắn, Phương Thiết không nói hai lời sải bước đi qua, ôm người vào trong lòng.

"Đêm nay Kiều Kiều có thể câu hồn phách người!"

Giọng nói của nam nhân hùng hậu, mang theo chút khàn khàn, đôi mắt như bùng cháy, Nhan Kiều Kiều nghĩ đến xuân cung đồ và bộ váy mỏng biểu tỷ cho mình này, chịu đựng xấu hổ hỏi: "Phu quân có thích không?"