Kiều Kiều Cùng Thợ Săn

Chương 47

Bốn người ăn bữa cơm này rất vui vẻ hòa thuận, sau khi ăn cơm xong, vấn đề ngủ thế nào lại có chút khó khăn, Trần lão nhị không muốn tách khỏi Hà Ý, Hà Ý lại muốn nhân cơ hội này này dạy bảo tiểu biểu muội, Phương Thiết trầm mặt đứng một bên.

"Trước khi thành thân, nhà trai và nhà gái gặp mặt sẽ có điềm xấu, không phải ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết chứ?"

Hà Ý cười mà không phải cười nói, Phương Thiết nhíu lông mày nhìn Nhan Kiều Kiều, Nhan Kiều Kiều vừa được Hà Ý dạy dỗ không cho nói, lại lo lắng Phương Thiết tức giận, giống như chim cút nhỏ, chỉ thiếu không chôn đầu xuống đất.

Trần lão nhị lề mà lề mề, Hà Ý chỉ nói một câu: "Ta sắp đến ngày rồi, trong gian phòng kia không có giường sưởi, quá lạnh."

Nghe xong lời này, Trần lão nhị lập tức lôi kéo Phương Thiết đến phòng khách mà lần đầu tiên đến Nhan Kiều Kiều đã nhìn thấy.

"Đi đi đi! Thể tử ta không thể bị lạnh được, đúng lúc đêm nay hai chúng ta có thể uống vài chén."

Nhan Kiều Kiều nhìn Trần lão nhị nghe lời như vậy, nháy mắt với Hà Ý.

"Ý tỷ tỷ thật lợi hại!"

"Có một số chuyện muội phải học, đừng để hắn ăn gắt gao."

Hà Ý có ý riêng, Phương Thiết nhẫn nhịn nàng ấy hồi lâu, đang muốn đi trở về, lại nghe thấy Trần lão nhị nói: "Đi thôi, nữ nhân nói chuyện, một đại nam nhân như ngươi nghe cái gì."

Trong phòng có giường sưởi, ấm áp như mùa xuân, áo cưới màu đỏ tươi khoác lên bình phong, ánh mắt Hà Ý mềm mại nói: " Tiểu Kiều Kiều của chúng ta sắp lập gia đình rồi."

"Đáng tiếc cha nương muội đều không nhìn thấy."

Đáng tiếc nhất là, đến chết bọn họ cũng không biết người mình nhờ vả lại không phải người, thậm chí ngay cả nàng cũng không dám nghĩ, nếu mình khoác áo cưới này lên, tiến vào ổ sói nhà mợ, nửa đời sau của nàng sẽ trôi qua như thế nào?

"Không nhìn thấy cũng không sao, chỉ cần muội sống tốt, những chuyện kia đều không quan trọng."

Hà Ý vừa nói vừa cho cởϊ qυầи áo ho nàng, đến khi trên người nàng chỉ còn một cái yếm và một cái qυầи ɭóŧ, nàng ấy nhìn thấy mà tức muốn chết!

Đầu vai, trên lưng, bẹn đùi đều là dấu hôn và vết bầm tím!

"Có phải nơi đó cũng bị thương tổn không?"

Đầu tiên Nhan Kiều Kiều không hiểu, sau đó thấy nàng ấy chỉ vào bắp đùi của mình, khuôn mặt nóng như thiêu đốt nói: "Không có gì đáng ngại."

Hà Ý đành phải lấy dược cao từ trong túi mình ra nói: "Lát nữa tự muội thoa lên, sẽ khỏe lại rất nhanh."

"Đần chết đi được, đã bao năm rồi lão nam nhân kia không khai trai, khẳng định không biết tiết chế, muội không biết nũng nịu kêu đau à? Ngọt miệng với ta ở đây thì có ta dụng gì?"

"Muội có nói, hắn nói sẽ nhẹ một chút, nhưng... Nhưng lát nữa hắn lại không nhịn được, muội..."

Nhan Kiều Kiều hiếu kỳ: "Tại sao Ý tỷ tỷ lại có dược cao?"

Hà Ý bị hỏi đến cứng họng, thuận miệng bịa chuyện: "Sợ trên đường va chạm."

Nhưng trong đầu nàng ấy lại nghĩ đến côn ŧᏂịŧ của Trần lão nhị, làm mấy lần nàng ấy sẽ bị thương, trước kia hắn ta tự mang theo dược cao, lần này sợ hắn ta vui vẻ quá quên mang, nàng ấy mới mang theo, bây giờ hai ngày không làm, nàng ấy có thể xác định, lúc làm, nàng ấy chắc chắn sẽ bị thương.