Mặc dù áo rơi xuống trong một cái chớp mắt, Hà Ý nhìn thấy rõ ràng, ngoại trừ xương quai xanh, trên lưng nàng đều có vết tích! Chắc hẳn nơi bị cái yếm che đi càng có nhiều hơn!
Nhan Kiều Kiều bị mắng cũng không tức giận, chỉ ngượng ngùng chỉnh lại quần áo.
Hà Ý tức giận chọc tay vào trán nàng, lại có chút mềm lòng: "Muội không thể để hắn ăn gắt gao như vậy!"
Nhan Kiều Kiều nhỏ giọng nói: "Hắn đối xử với muội rất tốt, muội nói cái gì hắn đều làm cho muội."
Hà Ý không nói gì, nửa ngày lại hỏi: "Chuyện phu thê giữa hai người có hài hòa không?"
Nhan Kiều Kiều kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó khuôn mặt dỏ bừng: "Muội... Muội..."
"Trên phương diện tìиɧ ɖu͙©, hắn có thói quen ngược đãi người không? Một lần có thể kiên trì bao lâu? Có quan tâm đến muội không?"
Nhan Kiều Kiều trợn mắt há hốc mồm, nàng không ngờ Ý tỷ tỷ sẽ hỏi vấn đề xấu hổ như vậy!
"Muội đúng là nha đầu ngốc, sau này muội và hắn thành thân thì chính là phu thê, có một số việc vẫn phải nói rõ ràng, hiện tại không phải lúc thẹn thùng."
Hà Ý nhìn thoáng qua ngoài cửa, chậm rãi chỉnh lại quần áo cho nàng: "Nếu phương diện này của hắn không được, hoặc có dấu hiệu ngược đãi người, thì chắc chắn không thể đồng ý cuộc hôn nhân này được, hắn có ân cứu mạng với muội, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác giải quyết."
"Hắn không có! Hắn hôn muội..."
Nhan Kiều Kiều nghe thấy Hà Ý nói như vậy, lập tức lên tiếng phản bác, chờ Hà Ý nhìn sang nàng, nàng lại đỏ mặt, ấp úng nói: "Là muội, là do da muội yếu ớt, dễ lưu lại vết tích..."
Trong lòng Hà Ý thở dài: "Vậy ta hỏi muội, lúc chúng ta đến, hắn đang đè muội ra làm chuyện này..."
Nhan Kiều Kiều không nói ra lời, hận không thể chôn đầu xuống dưới ngực.
"Đêm qua cũng làm?" Hà Ý sờ đầu nàng.
Khuôn mặt Nhan Kiều Kiều bạo đỏ, năn nỉ: "Ý tỷ tỷ..."
"Aizz, hắn là nam nhân, khí lực lớn, chắc chắn muội không phản kháng được, nhưng có câu lấy nhu thắng cương, muội có thể khiến hắn tiết chế một chút..."
"Ăn cơm!"
Hai người ở trong phòng nói chuyện, Trần lão nhị lớn giọng hô lên, Hà Ý đành phải gác lại câu chuyện.
Trong núi, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, Trần lão nhị và Phương Thiết lại nấu cơm rất ngon, hai nam nhân hợp lực làm hơn phân nửa bàn đồ ăn.
Nhan Kiều Kiều hiếu kì hỏi: "Tỷ phu cũng biết nấu cơm à? Thật lợi hại!"
"Ha ha, đi săn, nấu cơm, làm ruộng, sửa chữa đồ dùng trong nhà, ta đều biết làm!" Trần lão nhị được khen dương dương đắc ý, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Phương Thiết, trên mặt lập tức có chút ngượng ngùng.
"Ôi chao, sợ là tiểu tẩu tử không biết, đối với lão Phương mà nói, những thứ ta vừa kể chỉ là một bữa ăn sáng, nhớ năm đó hắn ở trong quân, đánh vô địch thủ!"
"A... Trước kia Thiết ca ca là quân nhân sao?"
Trong mắt Nhan Kiều Kiều lộ ra sùng bái và hiếu kì, Phương Thiết rất hưởng thụ, nhưng trên mặt lại lãnh đạm gật đầu.
"Ừm."