Chuyện này có gì mà phải nhìn? Nhan Kiều Kiều ở trong bóng tối trừng hắn! ở trong bóng tối, Phương Thiết vẫn có thể nhìn thấy mọi vật, nhếch miệng lên liếʍ láp vành tai của nàng, nói: "Phương diện này ta không có nhiều kinh nghiệm, lúc trước nàng lại là xử nữ, đương nhiên phải học hỏi một chút."
Nhan Kiều Kiều bị hắn vừa liếʍ vừa cắn, trong lòng nhũn ra, đầu lại lắc qua lắc lại như cái trống bỏi.
Mặc kệ hai người bọn họ như thế nào, đôi nam nữ đang giao hoan kia vẫn làm đến khí thế ngất trời, da^ʍ từ truyền đến, khiến Nhan Kiều Kiều xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Đợi đến khi bọn họ đi, Nhan Kiều Kiều không nói hai lời đi tìm đồ nữ trang của mình, Phương Thiết đi sau lưng nàng, thấy nàng đứng trước cái rương gỗ lê khắc hoa cúc, lập tức buộc trên lưng.
"Còn cái nào nữa không?"
Nhan Kiều Kiều không ngừng nhìn những thứ thuộc về nàng, tơ lụa, đồ cổ, tranh chữ đều là cha mẹ tỉ mỉ chuẩn bị đồ cưới cho nàng, để khi nàng lập gia đình mang đi, mặc dù cuộc sống bây giờ khác với nàng mong muốn, nhưng Phương Thiết cũng là người tốt.
Phương Nhiết nhìn thấy Nhan Kiều Kiều lưu luyến, nhưng đồ ở đây phải đến mấy xe ngựa, đúng là tạm thời không thể mang đi được.
"Không có! Ta có thể dùng một mồi lửa thiêu trụi chúng không?"
Nhan Kiều Kiều nói một cách quyết liệt, cho dù nàng có bỏ lại đồ đạc của mình cũng không muốn tiện nghi cho người khác!
Phương Thiết sửng sốt, không nghĩ tới Tiểu Kiều Kiều lại có lúc quả quyết như thế.
"Tại sao phải đốt đi? Nếu nàng thích, đều có thể mang đi."
Nhan Kiều Kiều ngạc nhiên mở to hai mắt: "Thật sao?"
"Ta đã lừa nàng lúc nào chưa?"
"Nhưng có quá nhiều đồ, chúng ta phải đặt trong đường hầm trước."
Bọn họ ở chung mấy ngày, ngoại trừ chuyện hắn vô cùng mê luyến thân thể nàng, thì tất cả những chuyện hắn đã đồng ý, hắn đều làm được.
Nhan Kiều Kiều nghĩ tới đây, không kìm lòng được xoay người ôm eo hắn: "Phương Thiết ca ca, cám ơn ngươi."
Phương Thiết vừa xem một trận xuân cung sống, lúc này thân thể kiều nhuyễn thơm ngọt lại dính sát hắn, trong mấy cái thở dốc, Phương Thiết đã cứng rắn.
Nhan Kiều Kiều cứng người, tức giận đến đỏ cả mặt: "Ngươi!"
Vừa ngẩng đầu lên, môi đã bị hôn, giống như các lần trước, hắn hôn hung mãnh kịch liệt, từ đầu đến cuối Nhan Kiều Kiều chỉ có bị động tiếp nhận, lúc đầu nàng còn khước từ đầu lưỡi lớn lửa nóng hữu lực kia, sau đó bàn tay chống trước ngực hắn dần buông xuống, chân nàng nhũn ra, sợ mình rơi xuống.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: "Không nháo nữa, chờ khi quay về, nàng phải bù cho ta."
Hai người quay lại đường hầm, Nhan Kiều Kiều quay đầu nhìn gian phòng của Lý thị và Hồng Hạnh, trong mắt chợt lóe lên đau đớn.
"Để bọn họ lại nơi này, có phải quá nhẫn tâm rồi không?"
Phương Thiết cười nhạo: "Ba mươi tuổi như sói, bốn mươi tuổi như hổ, nàng cũng nhìn thấy nhũ mẫu của nàng rồi, không kém kỹ nữ bao nhiêu đâu, trong này có nhiều nam nhân rót tinh cho bà ta, sờ vυ' liếʍ huyệt cho bà ta như vậy, nàng cảm thấy để bọn họ ở đây là trừng phạt, nhưng có lẽ bà ta lại cho rằng đây là ổ hạnh phúc đấy."