Trong không gian hệ thống, Ninh Lăng không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào hệ thống hệt như những đứa trẻ bất hạnh chịu uất ức: “Không phải mi nói làm xong nhiệm vụ này thì ta có thể trở lại thế giới thực sao? Nhiệm vụ nghỉ hưu lại là cái gì nữa vậy?”
Ninh Lăng càng nói càng tức, hét lên với hệ thống một cách dữ tợn: “Ta không muốn làm nhân vật phản diện nữa!”
Gương mặt đáng yêu đến mê người của hệ thống lại bày ra vẻ vô cảm, cứng nhắc nói: “Lần này là nhân vật chính diện.”
Mỗi khi nhìn thấy cảnh ấy Ninh Lăng đều nhịn không được mà “ra tay”, lần này cũng không ngoại lệ.
“Aaaaa! Với cái gương mặt đáng yêu này thì mi phải làm mấy biểu cảm dễ thương gì đó chứ.” Cô nhéo nhéo đôi má mũm mĩm của hệ thống: “Đúng là phí phạm của trời!”
Hệ thống hoàn toàn thờ ơ lời cô, vẫn dùng giọng nói cứng nhắc kia: “Trong vòng ba phút, mời kí chủ cân nhắc có tiếp nhận nhiệm vụ không, nếu không tiếp nhận sẽ bị xóa bỏ!”
Tay Ninh Lăng đang nhéo mặt hệ thống bỗng cứng đờ, lầm bầm nói: “Dù sao ta cũng là nhân viên ưu tú đã xuyên qua hơn một trăm thế giới, thế mà không cho chút ưu đãi nào!”
“Lâm chung, à không.” Lần đầu tiên giọng nói của hệ thống có sự dao động: “Nhiệm vụ nghỉ hưu chính là ưu đãi lớn nhất dành cho cô!”
Ninh Lăng nhạy bén bắt được hai chữ đầu của hệ thống nhưng đến khi hỏi lại thì hệ thống bắt đầu giả chết.
Mãi đến lúc không còn kiên nhẫn, hệ thống bắt đầu đếm ngược: “Hai phút ba mươi giây, hai phút hai mươi chín giây…”
“Được rồi, được rồi.” Ninh Lăng mất kiên nhẫn xen vào lời của nó: “Tiếp nhận tiếp nhận! Nghe mi nói cứ như ta có thể không tiếp nhận ấy!”
Hệ thống ngừng đếm giờ, xoay người một cách máy móc rồi lấy ra một giả thiết giao diện từ sau lưng: “Xác nhận hoàn tất, kí chủ đã tiếp nhận nhiệm vụ. Mời xem bối cảnh thế giới và giới thiệu nhiệm vụ.”
“Mi chắc chắn lần này không phải nhân vật phản diện đúng không? Đừng có mà lừa ta!”
Ninh Lăng lẩm bẩm rồi tiến lên phía trước, người cận tám độ như cô căn bản không nhìn rõ trên giao diện của đối phương viết gì ở khoảng cách này.
Mặt hệ thống hơi nhăn lại: “Trong cửa hàng của hệ thống có thuốc hồi phục thị lực, hơn nữa còn có thể nâng cao điểm thể lực, kiến nghị cải thiện thị lực.”
Ninh Lăng xua tay, chỉnh lại chiếc kính hơi cũ trên mặt: “Mi thì biết cái gì! Đi ra chỗ khác!”
Hệ thống im lặng, ánh mắt nhìn Ninh Lăng lộ ra chút khó hiểu, lén lút viết một câu vào nhật kí: Loài người đúng là sinh vật kì lạ.
Trong khi đó, Ninh Lăng đã nhìn rõ tóm tắt nhiệm vụ của mình.
Nhiệm vụ nghỉ hưu: Thay đổi thế giới quan của các cô nhi và khiến chúng có ấn tượng với kí chủ.
Nội tâm Ninh Lăng: Cái quỷ gì vậy?
Tuy vậy nhưng động tác tay của cô vẫn không ngừng lại, tiếp tục kéo xuống.
Nhân vật nhiệm vụ: Viện trưởng cô nhi viện.
Đối tượng nhiệm vụ: Hoa Tiểu Nhất, Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam, Hoa Tiểu Tứ, Hoa Tiểu Ngũ, Hoa Tiểu Lục, Hoa Tiểu Thất.
Điều cần biết: Kí chủ vui lòng lựa chọn cẩn thận, tránh kích thích kí ức kiếp sau của cô nhi, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả không thể khống chế làm nhiệm vụ thất bại.”
Giới thiệu nhiệm vụ tới đây là kết thúc, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Ninh Lăng hơi kinh ngạc: “Đây là bối cảnh nhiệm vụ mà mi nói ư? Tiểu Nhất đến Tiểu Thất?”
Cô bắt lấy mặt hệ thống: “Đến tên của đối tượng nhiệm vụ cũng không muốn đặt đàng hoàng? Tác giả này qua loa quá vậy?!”
Cô dùng cả dấu hỏi và dấu chấm than để thể hiện sự kinh ngạc của mình.
Hệ thống không dao động, chậm rãi thu lại giao diện: “Đã hiểu rõ nội dung nhiệm vụ, vui lòng chuẩn bị tiến vào thế giới.”
“Ba...”
“Ê! Cái này đâu phải nội dung nhiệm vụ? Bối cảnh thế giới đâu?”
“Hai...”
“Ai là trùm cuối?! Còn cả kí ức kiếp sau trong điều cần biết kia là như nào?”
“Một, tiến vào!”
“Aiya, cmn, đợi chút đã!”
Trước mắt Ninh Lăng bỗng tối sầm, trong lòng thầm mắng hệ thống bất lương rồi bị ép tiến vào thế giới.