Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 44: Chương 44: Có muốn đi cùng tớ không?

Chiều muộn oi bức, Hà mạnh tay vẩy chiếc ô sũng nước trước khi khóa cửa phòng đựng đồ dùng của đội bóng, bất chợt cảm thấy trống trải.

Câu lạc bộ bóng đá vẫn hoạt động như bình thường với sự xuất hiện của những thành viên lớp mười. Nhưng cả Khanh, lẫn Bảo Long, Như Nguyệt đều đã dứt áo ra đi. Ngay từ đầu, cô gia nhập đội bóng vì có Long ở đó. Nhưng không phải vì thế mà giờ đây, cô không còn nhiệt tình với công việc này.

Khanh đã quyết định sẽ du học một- mình sau tốt nghiệp. "Tôi muốn sử dụng học bổng toàn phần, nên nhiều khả năng sẽ là ở Mỹ..."

Chỉ là, nghĩ đến lúc họ lên đại học, mỗi người mỗi ngả. Liệu Hà có cái can đảm như cậu ta, coi sự cách xa là tất yếu?

Bốp! Cô bừng tỉnh khi bị ai đó đập quyển vở lên đầu.

"Này! Lại đang nghĩ cách giảm cân đấy hả?!"

Hôm nay là ngày hiếm hoi Hải Nam nghỉ tập, để tham dự cuộc họp ban văn nghệ chuẩn bị cho lễ hội mười năm ngày thành lập trường. Nhưng bằng cách nào đó cậu ta vẫn xuất hiện ở đây với gương mặt cười nhăn nhở.

"Điên!" Hà đá thật lực vào chân Nam.

Nhưng cậu ta đã nhanh nhẹn nhảy tránh.

"Về cùng không?"

Hôm nay là thứ ba đầu tiên của năm học. Dù vậy, hoàng tử của trường sẽ không xuất hiện để đón cô nữa.

...

"Mọi chuyện là như vậy." Hà lắc lắc những viên đá trong suốt trong ly trà rỗng không, thở dài kết luận.

"Ừ." Nam lơ đãng trả lời. Trước khi quay qua bác chủ hàng, hớn hở. "Bác cho cháu thêm hai cái ngô nướng ạ!"

"Này! Sao cậu không ngạc nhiên tí nào hết vậy?!" Hà kinh ngạc. "Ngay từ đầu, cậu đã biết Thủy Linh nói dối?"

"À..." Nam trầm ngâm, nhìn vào những sợi khói bốc lên từ bếp than hồng. "Tớ chỉ nghi ngờ thôi."

"Tại sao?"

"Bởi vì so ra trong hai bọn họ, Linh mới có biểu hiện của... con nhà giàu. Rất dựa dẫm và thường xuyên không hài lòng với cuộc sống của mình. Tớ không nghĩ con nuôi được nhận về năm chín tuổi lại có cái bản năng coi mình là trung tâm như thế."

"Cậu nói xấu con gái là không tốt đâu nhé." Hà hừ giọng. Mặc dù trong thâm tâm cô thấy Nam nói hoàn toàn... đúng. Riêng chuyện nói dối để tranh thủ sự thương hại của người khác đã là một việc vô cùng ích kỷ rồi.

"Môi trường góp phần làm nên tính cách. Tớ chỉ khách quan thôi. " Cậu nhún vai. "Điểm tốt của cô ấy là dịu dàng, yểu điệu thục nữ, không như ai kia..."

"À vâng, tôi chỉ thế thôi." Hà ngẩng đầu lên khỏi chiếc ngô, làu bàu. "Nữ tính thế, sao cậu không thích cô ấy đi?"

"Đừng đùa, cậu biết mà."

Cho đến tận lúc này, Hà mới chợt nhớ đến sự việc ở Đà Nẵng. Cô thoáng đỏ mặt, đón lấy chiếc ngô nướng từ tay bác chủ hàng, cảm thấy thật sự thất vọng vì bản thân mình. Sao cô lại có thể quên đi nhanh chóng đến như thế. Có lẽ vì, Hà thật sự luôn coi sự tồn tại của Nam bên cạnh mình là lẽ đương nhiên, nên không bao giờ có thể giận cậu được quá lâu.

Xét cho cùng, Nam cũng chỉ là một người mắc kẹt trong tình cảm của chính mình, giống như Hà, Linh, Nguyệt, Khanh và cả Long...

...

Sáng hôm đó, Bảo Long nghỉ học không lý do. Hà chỉ biết được điều này qua một vài thành viên đội bóng.

"Lạ thật, Long chưa bao giờ nghỉ học. Chẳng lẽ bị ốm?" Hà lo lắng, quay sang Nam. "Cậu có số nhà mới của bác cậu ấy không?"

"Cậu không có thì làm sao tớ có?" Nam lắc đầu. "Tớ và Linh đều thử gọi vào di động rồi, nhưng không thấy nghe máy."

Suốt buổi tập hôm ấy, Minh Hà gần như hoàn toàn mất tập trung. Bóng bay đến cũng không biết đường tránh, rốt cuộc bị đập một cú chính giữa mặt.

Cuối giờ, cô kiếm cớ không về cùng Nam, tự mình mở di động. Sau một hồi tút dài vang lên như vô tận, rốt cuộc, đầu dây bên kia rốt cuộc vang lên tiếng trả lời.

"Long nghe đây."

Trái với suy nghĩ của Hà, giọng nói của cậu ta không hề có vẻ yếu ớt bệnh tật.

"Hôm nay không thấy cậu đi học, tớ lo lắng nên gọi." Cô chau mày. "Cậu ngủ quên à? Hay ốm?"

"Không." Tiếng cậu bật cười. Nhưng vì lý do nào đó, âm thanh này không hề làm cho Hà cảm thấy nhẹ nhõm.

"Vậy tại sao..."

"Mai là ngày giỗ mẹ tớ."

"Ơ..."

Đúng như vậy, vào một ngày mùa thu cách đây hơn năm năm, người mẹ, cũng là người thân duy nhất trên đời của Long đã qua đời vì căn bệnh ung thư.

"Tớ... tớ xin lỗi..." Hà ấp úng khổ sở. "... tớ đã không nhớ..."

"Cái này có vui vẻ gì đâu mà phải nhớ." Giọng nói của cậu vẫn nhẹ bẫng. "Minh Hà, cậu có muốn đi cùng tớ không?"

"Đi...?"

"Đi tảo mộ. Nhưng ngày mai phải nghỉ học đấy."