Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 43: Chương 43: Quá chân thành, từ quá sớm

Có một thứ tình cảm không lời, sáng trong như những vì sao.

Vì sao, mà ngay cả khi hai người cùng ăn chung một viên chocolate vào buổi tối Valentine, hương vị cũng chỉ toàn là cay đắng...

"Từ nay về sau, cậu định như thế nào?" Hà ngập ngừng mở lời.

"Thế nào là sao?"

"Cậu có định nói cho cô ấy biết không?"

"Rồi sau đó?" Khanh hỏi Hà, mà như tự hỏi chính mình.

Minh Hà không cần phải thông minh để hiểu được, nói ra tình cảm vào thời điểm này, hoàn toàn không giải quyết được gì, chưa kể hậu quả thì khôn lường.

"Mà này, con gái theo đuổi cậu, chất lên tàu hỏa chở đi không hết. Sao cứ nhất thiết phải chọn tôi?" Để cho bầu không khí bớt nặng nề, cô chủ động đổi đề tài.

"So với họ thì tôi thích cậu." Khanh thật thà.

Trong truyện tranh hay phim tình cảm học đường, cái đoạn "tôi thích cậu" này phải là dấu mốc quan trọng, kinh thiên động địa ghê lắm... Vậy mà rốt cuộc, lại được nói ra lãng xẹt sau khi... chia tay. Minh Hà vì vậy cũng quên béng mất, đây là lần đầu tiên cô được nghe điều này từ người khác giới.

"Anh Lâm sau khi biết tôi là quản lý đội bóng, đã nói tôi là mẫu người lý tưởng của cậu. Không lẽ chuyện đó cũng thật nốt?" Hà nhăn mặt.

"Không sai."

"Tại sao vậy?"

"Cậu rất giống mẹ quản lý đã nuôi lớn tôi ở nhà trẻ Bình Tâm." Thản nhiên trả lời.

"Cậu thật là..." Hà đập bốp vào vai Khanh. Nếu là cách đây một năm, có cho vàng cô cũng không dám chạm vào người này. "Đáng ghét! Lúc ở cùng tôi cậu có suy nghĩ quái quỷ gì vậy?!"

...

Tối hôm đó, gác sang bên những vấn đề động trời mới phát sinh, Minh Hà quyết tâm, thế nào cũng phải gọi điện cho Tường Lâm một chuyến.

"A lô?" Đầu dây bên kia, giọng nam cực kỳ ngái ngủ.

"Em là Trần Minh Hà, ex- girlfriend của Vũ Trọng Khanh. Anh nhớ em đấy chứ. Chúng ta từng gặp ở..."

"Dĩ nhiên là anh nhớ. Trí nhớ của anh rất tốt. Nhất là con gái đáng yêu anh lại càng nhớ." Vừa nghe chữ ex, Tường Lâm đã tỉnh như sáo.

"Anh vừa lòng rồi nhé. Em đã thực hiện lời hứa với anh."

Yên lặng. Lâm chững lại. Trong vòng sáu mươi giây, biết bao nhiêu hình ảnh hiện về trước mắt anh sống động. Mà cuối cùng là dáng hình của một cậu bé mười hai tuổi gầy gò đang gập người khóc không thành tiếng trong phòng bếp.

Kết quả đã rõ ràng.

"Cảm ơn em."

"Anh nhé!" Cô gắt. "Sớm biết trước mọi chuyện, sao không nói cho em?"

"Nói gì? Nói để làm gì?"

"..." Cô ngẩn ra, rồi lại mím môi. "Nhưng ít nhất anh cũng phải nghĩ đến cảm xúc của em chứ?"

"Tại lúc đó anh thấy... em cũng đâu có vẻ gì là thích nó cho lắm."

"...!"

"Anh nói có đúng không?"

Dòng chữ màu đỏ đung đưa theo chiếc đèn l*иg vẫn treo ngay ngắn đầu giường.

[24. 12. 20xx- Tám năm kể từ ngày anh được gặp em.]

Hà đối với Khanh có rung động hay không, còn ý nghĩa gì đây? Ngày đó ở Ninh Bình, giữa đêm mùa hạ dịu dàng dưới một bầu trời đầy sao sáng. Hà vẫn ngỡ dòng chữ kia là cậu viết cho cô. Đã những tưởng câu chuyện của họ sẽ giống như một bộ phim Hàn Quốc, cô gái vô tâm trót quên đi lần gặp gỡ đầu tiên...

"Này này, anh không có ý xấu đâu. Chính bản thân anh cũng toàn yêu vì vẻ bề ngoài mà. Em đừng có giận anh tội nghiệp!" Giọng dàn hòa khi thấy đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu.

"..." Minh Hà bĩu môi, không trả lời.

Hai bên nói chuyện điện thoại dĩ nhiên không nhìn thấy nhau. Dù vậy, Lâm vẫn dùng vẻ mặt chân thành.

"Thay mặt nó xin lỗi em lần nữa nhé. Vụ Cường Lava anh đã nghe nói, thiệt thòi cho em rồi."

"Anh cũng biết cái tên đó? Vậy anh có biết thực hư vụ việc sát phạt trong trường học cách đây hai năm không?" Hà nghĩ đến vẻ bức xúc đến uất nghẹn của Cường ở ngôi nhà hoang, bất giác tò mò. "Hắn nói rằng ngay trước hôm đó còn không biết Khanh là ai, sao lại có chuyện gửi thư thách đấu?"

"Vụ thư thách đấu chỉ là... nhảm thôi." Lâm bật cười khi nhớ lại chuyện cũ.

"Bó tay! Thế mà bạn em miêu tả sinh động như đúng rồi, rất nhiều người đã chứng kiến Vũ Trọng Khanh xé nát bức thư trước mặt Cường Lava ngày hôm đó."

"Chuyện đó thì lại có thật. Chính anh cũng ở đấy, phụ nó đánh quân của thằng Cường mà." Người con trai tỉnh bơ.

Trước sự ngạc nhiên đến ớ người của Minh Hà, Tường Lâm chậm rãi vén màn sự thật.

"Bởi vì những lời đồn đã làm sai lệch đi một chi tiết. Đúng, trước hôm đó đã có một lá thư của Cường Lava, tên thật Lã Văn Cường được gửi đến khu chung cư Bảo Kim, tuy nhiên tên người nhận không phải Vũ Trọng Khanh."

"Thế... có nghĩa là..." Hà lắp bắp, không tin nổi vào tai mình.

"Đúng vậy, đó tuyệt đối không phải thư thách đấu..."

Tường Lâm thở hắt ra.

...

"... mà là một lá thư tình."

...

Yên lặng đáng sợ.

"Cậu ta điên, điên thật rồi! Vì một lá thư tình gửi cho Thủy Linh mà đánh con người ta thân tàn ma dại, phải bỏ xứ mà đi như vậy?!" Trong chốc lát, Hà quên phắt những gì Cường Lava đã làm với cô.

"Không, không! Không phải thế!" Tường Lâm vội vã đính chính. "Anh đã nói rồi, bản chất nó lương thiện thật thà, không đời nào vì lý do ghen tức đơn thuần mà ra tay tàn độc như vậy!"

"Thế tại sao..."

"Em bị liên lụy trực tiếp, thôi thì anh cũng chẳng giấu." Anh ngần ngừ giây lát, rồi tặc lưỡi giải thích. "Căn bản là trước đó nữa, khi thấy Cường Lava có vẻ tăm tia con bé Linh, Khanh đã cho người đi điều tra, biết được ý đồ thật sự của Cường là chăn rau sạch. Em có hiểu không? Tức là ăn một lần rồi bỏ ấy."

"Em có nghe qua." Nữ sinh thời đại mới dĩ nhiên rất cập nhật tin tức, tệ nạn xã hội.

"Đó là lần đầu tiên anh chứng kiến một người có thể tức giận đến độ mất trí như vậy. Đấy là nó còn nhỏ hơn anh ba tuổi đấy nhé! Nghĩ lại vẻ mặt nó lúc ấy còn thấy rét. Anh đi theo một là đánh phụ, hai cũng là để ngăn không có án mạng."

"Biểu cảm đó, có lẽ em cũng đã thấy qua rồi." Hà thản nhiên, rồi hắng giọng, nghĩ đến chuyện cuối tháng, mẹ sẽ gϊếŧ cô vì cái hóa đơn điện thoại quốc tế. "Câu hỏi cuối cùng. Cậu ấy có biết là anh biết không?"

"Biết chứ!" Lâm phá lên cười. "Bởi vậy, nó mới ghét sự có mặt của anh."