Minh Hoa Chương vẫn luôn điều tra Liên Tâm chết như thế nào, hung thủ dùng hung khí gì, khi nào, không hề nghĩ tới nguyên nhân đằng sau.
Đúng vậy, hành động gì cũng ắt phải có lý do phía sau. Hung thủ đã nghĩ gì khi làm những điều này? Vì sao hắn muốn làm thế này, mà không phải thế kia?
Minh Hoa Chương khiêm tốn thỉnh giáo: “Vì sao?”
Minh Hoa Thường chỉ vào giường, ánh mắt sáng lên: “Bởi vì giường. Giường không giống với những đồ nội thất khác…”
Minh Hoa Thường vốn định nói giường là nơi tiến hành sinh hoạt phu thê, ý nghĩ của cái này khác xa với ghế ngồi thông thường, nhưng lời đến bên miệng nàng mới ý thức được người ở trước mặt là nàng huynh trưởng. Đôi mắt tuyệt đẹp trong trẻo của Minh Hoa Chương nghiêm túc nhìn nàng, nàng phải nói như thế nào?
Minh Hoa Thường đỏ mặt, hiếm khi thấy mắc nghẹn. Minh Hoa Chương nhìn thấy vẻ mặt của nàng thì ngầm hiểu, hắn có chút xấu hổ, nhưng hắn là huynh trưởng, sao có thể nghĩ như vậy ở trước mặt muội muội? Hắn cố hết sức tỏ ra ổn trọng, nói: “Sau đó thì sao?”
Minh Hoa Thường cũng không biết Minh Hoa Chương có hiểu hay không, lắp bắp nói tiếp: “Đây là ý nghĩ thầm kín của hắn, chỉ sợ chính hắn cũng không ý thức được. Khi bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, để tuyên bố sức mạnh của mình hắn sẽ chọn giường theo bản năng, vừa khéo phản ánh cuộc sống hắn đã trải qua.”
Lần này Minh Hoa Chương thật sự bị thu hút, cũng không dây dưa với những thứ xấu hổ hường phấn kia nữa: “Cuộc sống đã trải qua?”
Một hiện trường gϊếŧ người, thế mà còn có thể nhìn ra cuộc sống hung thủ đã trải qua?
“Ừm.” Minh Hoa Thường gật đầu, sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Hắn hẳn là một nam nhân, tuổi ở từ hai mươi đến ba mươi. Không thể quá nhỏ, trẻ tuổi không có kinh nghiệm, sẽ không có thành kiến với giường như thế; cũng sẽ không quá già, dù gì thì hai ngày đã gϊếŧ ba người không phải là khảo nghiệm nhỏ với thể lực. Xét thấy hắn có khát vọng và oán hận đối với thị nữ xinh đẹp như vậy, muội suy đoán hắn từng có một thê tử dung mạo xinh đẹp, múa giỏi, mọi người đều rất thích nàng. Thê tử của hắn có thể làm thị nữ ở gia đình giàu có, nhưng sau này vì nguyên nhân nào đó mà phản bội hắn, rất có thể nàng ta trở thành thị thϊếp của thiếu gia kia…”
Minh Hoa Thường nói tới đây dừng một chút, nàng nghĩ đến tình huống ở phủ Thái Bình công chúa lại nói: “Không đúng. Không phải thiếu gia, mà là thị thϊếp của chủ quân.”
Sau khi hiểu ra điểm này, suy nghĩ của Minh Hoa Thường càng thông suốt hơn: “Nhìn mức độ đối xử tàn nhẫn của hắn đối với thi thể, có thể thấy được hắn rất mạnh mẽ, thể lực rất tốt, du͙© vọиɠ chiếm hữu cao, có thể nhẹ nhàng bóp chết một nữ tử. Loại người này sau khi phát giác thê tử xuất tường rất có khả năng sẽ bùng nổ, lập tức hành hung thậm chí gϊếŧ chết thê tử. Cơn phẫn nộ của hắn không thể nào lại kìm nén tới mấy năm sau mới trút trên người một nhóm thị nữ không liên quan đến thê tử của hắn, chỉ có thân phận giống nhau. Cho nên, cách giải thích hợp lý nhất là hắn có việc rời nhà, không biết tình hình gần đây của thê tử, chờ khi hắn trở về, thê tử đã chạy theo quý tộc. Cho nên, hẳn là hắn từng tòng quân, là một quân nhân mạnh mẽ.”
Trong đầu Minh Hoa Chương lập tức hiện ra một bóng dáng mơ hồ, nhưng hắn không vội vàng nhận định, mà hỏi lại: “Rời nhà mấy năm cũng có thể là thương nhân, vì sao muội lại cảm thấy hắn là người nhà binh, mà không phải người làm ăn xa?”
Minh Hoa Thường nói: “Mặc dù nói số phận của con người do trời định, nhưng muội cảm thấy, tính cách của một người và công việc hắn làm có liên quan với nhau. Một thương nhân sẽ không hiếu chiến, tương tự, một người thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề sẽ không đi lên con đường kinh thương để khởi nghiệp. Hắn mang thù còn trả thù hung hăng như vậy nhìn qua không giống với tư duy của một thương nhân, mà giống một binh sĩ hơn. Hơn nữa, bởi vì tính cách hắn hiếu chiến, tàn bạo lại không biết che đậy, ở trong quân cũng sẽ không tốt, rất có thể bị xa lánh. Nhưng hắn lại xuất hiện ở trang viên của Thái Bình công chúa, có thể thấy được sau khi hắn rời khỏi quân doanh liền đến nhờ cậy quyền quý, trở thành gia nô của đại nhân vật nào đó.”