Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường nhìn nhau. Đúng là một lý do khó tin, nhưng đặt ở trên người Giang Lăng lại rất có sức thuyết phục.
Cái đầu này của hắn đúng là không giống như có thể có âm mưu gì.
Minh Hoa Chương trầm mặc xem như cam chịu. Nhậm Dao nghĩ tới việc phải đến ở cùng viện với cái tên Giang Lăng ăn chơi trác táng này thì không nhịn được nói: “Nhưng mà……”
Minh Hoa Thường kịp thời ngắt lời Nhậm Dao, nói: “Nhậm tỷ tỷ, an toàn quan trọng nhất.”
Nhậm Dao nhìn Minh Hoa Thường, nghĩ đến vừa rồi Giang Lăng đã kéo nàng lên, cuối cùng nhượng bộ.
Trong phòng ngủ của các nàng có một xác chết, Minh Hoa Thường chẳng muốn dùng đồ vật trong phòng chút nào, Nhậm Dao cũng vậy. Họ chỉ thu dọn quần áo, liền cùng Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên dọn đến viện của Giang Lăng ngay trong đêm.
Giang Lăng được đãi ngộ thực sự xa hoa, viện của hắn lớn gấp đôi viện của họ, phía trước có ba gian chính phòng, trái phải có hai gian sương phòng, bên từ trong màn che đến đồ đạc mọi thứ đều đầy đủ, dọn dẹp một chút là có thể dùng.
Giang Lăng đưa bọn họ vào sảnh chính rồi nói: “Các ngươi ngồi trước đi, ta kêu hạ nhân đi thu dọn phòng trống. Gian chính phòng ở phía đông là phòng của Bảo Bảo, mấy gian còn lại cho các ngươi chọn tùy ý.”
Giang Lăng nói chuyện rất kiêu ngạo, phụ thân của hắn vừa có quyền vừa có tiền, hai vị quận vương của trữ quân kia còn không có được đãi ngộ như hắn, cho dù bốn người Minh Hoa Chương mỗi người ở một phòng cũng không thành vấn đề.
Minh Hoa Thường và Nhậm Dao đã thương lượng ở trên đường đến đây, hai người vẫn ở chung, Minh Hoa Thường nói: “Đa tạ Giang thế tử, ta ở cùng Nhậm tỷ tỷ bên đông sương là được. Nhưng mà ta có thể gặp Bảo Bảo không?”
Chuyện này thì có vấn đề gì, Giang Lăng lập tức kêu người đưa Bảo Bảo tới đây.
Động vật họ mèo ngủ ngày thức đêm, hiện tại đúng là thời điểm linh miêu tỉnh táo. Một con mèo lớn kiêu ngạo bước tới, sau khi tiến vào nó nhận ra Minh Hoa Chương và Nhậm Dao chính là người đã đánh nó, gầm nhẹ một tiếng, hạ thấp người, gừ gừ trong cổ họng.
“Bảo Bảo, đừng khẩn trương, đây đều là khách nhân.” Giang Lăng thân thiết vẫy tay gọi Bảo Bảo. Minh Hoa Thường cười với linh miêu, muốn thể hiện sự thân thiện của mình, đáng tiếc hiệu quả có vẻ cực nhỏ.
Linh miêu nhìn bọn họ, cảnh giác đi về phía Giang Lăng. Giang Lăng vô cùng sủng ái Bảo Bảo nhà mình, vừa xoa đầu vừa gãi cằm, nếu không phải bởi vì hình thể quá lớn không bế được, hắn cũng hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay. Linh miêu nheo mắt, trong cổ họng phát ra tiếng grừ grừ thoải mái.
Minh Hoa Thường nhìn bộ lông dài mềm mại của linh miêu, lòng bàn tay có chút ngứa, trông có vẻ sờ rất thích. Minh Hoa Thường chờ mong hỏi: “Nghe nói linh miêu thường đi săn đêm?”
“Đúng vậy.” Giang Lăng gọi báo nô lại hỏi: “Ban ngày Bảo Bảo ngủ bao lâu, đã cho ăn chưa?”
Báo nô là một người dị vực mày cao mắt sâu, nhưng hắn rất thành thạo tiếng Hán. Sau khi Giang Lăng hỏi qua một lượt mới miễn cưỡng vừa lòng: “Trên núi có quá ít các loại thịt, chỉ có thể ủy khuất Bảo Bảo nhà ta. Bảo Bảo, đêm nay phải xem ngươi rồi, nếu có quỷ tiến vào ngươi đừng khách khí, cứ cắn chết nó! Nhưng mà đừng cắn chết, để một hơi thở cho ta xem.”
Minh Hoa Thường liên tục gật đầu: “Không sai. Nhưng mà, nó phân biệt được người nhà và người ngoài sao? Đừng ngộ thương nô tỳ chúng ta mang đến.”
Giang Lăng hừ một tiếng, vênh váo tự đắc nhìn Minh Hoa Thường, hất cằm lên nói: “Coi thường Bảo Bảo nhà ta sao, mặc dù Bảo Bảo không biết nói, nhưng rất thông minh đấy.”
Minh Hoa Thường nhìn dáng vẻ không thông minh lắm của Giang Lăng, nhưng vẫn kỳ vọng là thế. Nàng khích lệ mà nói vài lời khen ngợi, gọi Chiêu Tài, Như Ý tiến vào nói: “Bảo Bảo, ngươi nhìn nhé, hai người này tên là Chiêu Tài, Như Ý, là người một nhà, ngươi đừng dọa các nàng.”