Khi nghe được tin Lâm Thanh Thanh về nước, Cố Sanh đang cùng Tạ Tư Vũ ăn lẩu. Giữa trưa mùa hè, cô ngồi ở bên cửa sổ,mặt trời chiếu vào trên người cô, một cổ khí lạnh tỏa ra từ lòng bàn chân.
Khóe miệng cứng đờ đã lâu, cô im lặng không cười không nói.
Tạ Tư Vũ vừa xuýt xoa với vị cay trong nồi lẩu, vừa đưa điện thoại di động đến trước mặt Cố Sanh.
Trên màn hình di động, Lâm Thanh Thanh tự chụp bốn bức cùng một vé máy bay, còn có một câu ngắn gọn: Tôi đã trở về.
Màu trắng hơi nước mờ mịt tỏa ra, làm mờ mắt Cố Sanh. Cô không nuốt vào miếng thịt bò cay trong miệng, một hơi sặc tới khí quản.
Vị cay xộc lên, đôi mắt Cố Sanh rất mau liền đỏ.
Cửa hàng bỗng nhiên có một tiếng vang nhỏ, trên cửa chuông gió phát ra tiếng đinh linh đinh linh. Có hai người đẩy cửa đi vào.
Cố Sanh cúi đầu ho khan, khóe mắt dư quang thoáng nhìn bóng dáng hai người vừa đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh bàn cô và Tạ Tư Vũ. Cô lập tức nghiêng người bụm miệng, không áp được yết hầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước mắt đều chảy ra.
Tạ Tư Vũ bị dọa mà nhảy dựng, rút hai tờ giấy mà cho cô.
“Mau uống nước mau uống nước!”
Tạ Tư Vũ hận sắt không thành thép: “Tớ nói cậu đến mức này sao, bọn họ chia tay đều mấy năm, sao không có chút tiền đồ nào vậy?”
“…… Không.” Cố Sanh từ gương mặt đến lỗ tai đều đỏ. Làn da cô vốn dĩ trắng nõn, khi đỏ lên liền đặc biệt rõ ràng. Đôi mắt rưng rưng nhìn hai người kia, đáng thương đến nỗi Tạ Tư Vũ mềm lòng.
“Ai, sớm biết rằng cậu có phản ứng lớn như vậy, liền không cho cậu nhìn.”
“Cậu đã quên sao? Lúc ấy hai người bọn họ chia tay nháo đến bao lớn? Ai ai cũng đều ăn dưa, Lâm Thanh Thanh không xem Lục Nhạn Chu ra gì. Dù sao Lục Nhạn Chu vẫn là nam nhân, không có khả năng cùng Lâm Thanh Thanh hợp lại.”
Tạ Tư Vũ nói, “Cậu cùng Lục Nhạn Chu quen biết mười mấy năm, anh ta như thế nào chẳng lẽ cậu không biết?”
“…… Tớ không phải lo lắng chuyện này.” Cố Sanh không thừa nhận, “Lâu lắm không ăn cay, không cẩn thận bị sặc thôi.”
“Thôi thôi thôi, lại sặc nữa rồi.”
Tạ Tư Vũ đổ cho cô một ly nước đá lạnh.
Cố Sanh vội vàng uống mấy ngụm, nước lạnh theo yết hầu đi xuống, làm hạ đi cảm giác đau đớn của vị cay.
Người khác không biết Cố Sanh, nhưng Tạ Tư Vũ quá hiểu cô.
Một gương mặt đẹp, đại nữ thần được biết bao nhiêu người theo đuổi? Kết quả liền thua trên người Lục Nhạn Chu. Tạ Tư Vũ cũng không muốn cô ngột ngạt, liền nói sang chuyện khác: “Ai, đời trước gϊếŧ gà, đời này học y.”
Tạ Tư Vũ mới làm việc ở bệnh viện được hai tháng, cũng đã cảm giác chính mình như bà lão mấy chục tuổi, “Lại còn phải nói, tóc tớ đều rụng hết.”
“A Sanh cậu cho tớ xem,” cô vừa nói vừa bái da đầu: “Mép tóc của tớ có phải lui về phía sau không?”
“A, phiền chết đi được, mỗi ngày rụng tóc thật là……”
Cố Sanh nhìn thoáng qua: “Giống như có chút lui về phía sau, bất quá đầu cậu to, còn có thể kiên trì ba năm.”
Tạ Tư Vũ: “……”
“…… Cậu an ủi kiểu gì vậy, chi bằng không nói.”
Tạ Tư Vũ khổ sở mà vuốt ve mép tóc yếu ớt của bản thân, đau lòng ba giây đồng hồ, lại hứng thú bừng bừng nói đến chuyện bệnh viện: “Nói cho cậu tin tức tốt, đoán xem tháng sau tớ chuyển đến phòng nào?”
Không đợi Cố Sanh đoán, Tạ Tư Vũ hưng phấn nói: “Não ngoại khoa!”
“Nếu vận khí tốt, còn gặp được học trưởng Chu Lê An. Ai, nếu có thể tại đây một tháng, tớ rụng bao nhiêu đây tóc cũng đáng.”
Mười viện kinh đô là ước mơ mà sinh viên khoa y hướng tới, não ngoại khoa càng có tiếng khó vào. Trên cơ bản, không điểm thật bản lĩnh, không ăn qua ba bốn năm mực Tây còn không thể nào vào được. Tạ Tư Vũ phải đánh bại ba học trưởng học tỷ đều là tiến sĩ mới đến được mười viện, việc này làm cô cảm giác như tiêu hết biết bao công đức đời trước để lại.
Đối với Chu Lê An 27 tuổi đã là bác sĩ mổ chính của mười viện não ngoại khoa, Tạ Tư Vũ chỉ có sùng bái.
“Tâm tình hiện tại của tớ, cậu có hiểu không?”
“Là cảm giác vừa chờ đợi vừa sợ hãi, buổi tối nằm mơ đều đang thi. Nghe nói chu học trưởng có tiếng nghiêm khắc, bất luận mỹ nữ nào cũng đều không thể đả động hắn.”
Tạ Tư Vũ thở ngắn than dài, “Đáng thương cho một đại mỹ nữ như tớ, nói không chừng phải bị hắn ngại……”
“Sẽ không, gương mặt đẹp không cứu được cậu, chỉ số thông minh cứu cậu.”
Người bên cạnh phỏng chừng đυ.ng tới cái đĩa, phát ra một tiếng vang nhỏ. Cố Sanh miệng ăn đồ ăn, lén liếc mắt một cái về bên cạnh, “Cậu là ai? Đại danh đỉnh đỉnh Tạ Tư Vũ. Năng lực chuyên môn mạnh đến nỗi có thể hạ gục được ba tiến sĩ……”
Nhắm mắt còn chưa nói xong, cô lắng tai nghe, nghe được người bên cạnh cũng đang nói chuyện.
Người nọ nói rất nhỏ, không cẩn thận là nghe không được. Loáng thoáng, cô nghe được một vài từ chuyên môn khó hiểu. Dường như người nọ cũng là bác sĩ. Cố Sanh trộm liếc mắt một cái, phát hiện đó là một nam nhân rất trẻ tuổi.
Tiệm lẩu ồn ào, khí chất cùng diện mạo của nam nhân này tựa hạc trong bầy gà.
Không biết nam nhân đó có nghe thấy bọn cô nói chuyện hay không, một bàn tay của hắn cầm chiếc đũa, đang gắp đồ ăn. Làn da rất trắng, tay áo sơmi cuốn đến cánh tay, lộ ra một đoạn cánh tay thon dài. Khi gắp đồ ăn, cánh tay hơi dùng sức, tạo ra đường cong cánh tay gợi cảm.
Cố Sanh nheo mắt, thu mắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cùng mắt chạm mắt với đối phương.
Người ngồi đối diện với nam nhân đó, bộ dáng tầm 35 36 tuổi. Phỏng chừng là nghe thấy Tạ Tư Vũ nói chuyện, ánh mắt man mác vẻ khinh thường nhìn Tạ Tư Vũ rồi dời mắt, quay đầu nhìn Cố Sanh cười ôn hòa.
Cố Sanh theo bản năng cũng cười đáp lại, cười xong lại cảm thấy bản thân thật ngốc.
Tạ Tư Vũ còn chưa phát hiện âm thanh nói chuyện của các cô đang làm phiền người khác: “Ai, 27 tuổi đã là bác sĩ mổ chính, lại còn là bác sĩ mổ chính của não ngoại khoa. A Sanh cậu nói xem, đầu óc Chu học trưởng lớn như thế nào?”
“Người bình thường học y, kiểu nào cũng đến khoa chính quy 5 năm, thạc sĩ ba năm, tiến sĩ ba năm, anh ta sao có thể làm được? Ngồi hỏa tiễn cũng không nhanh như vậy?”
Tạ Tư Vũ năm nay mới tốt nghiệp thạc sĩ sau bảy tháng, hai tháng đi tới bệnh viện thực tập. Cậu ấy cảm thấy bản thân đã ưu tú hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, kết quả nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, “Tớ nghe các học trưởng học tỷ nói, Chu học trưởng có chỉ số thông minh đặc biệt cao. Người khác muốn đọc sách mười năm, anh ấy nhảy lớp ba năm đã đọc xong, đúng là không phải người thường mà……”
Cố Sanh phát hiện, Tạ Tư Vũ mỗi một câu nói, nam nhân bên cạnh phải liếc nhìn cậu ấy một cái. Ý thức được không đúng, cô lén đá chân Tạ Tư Vũ.
Tạ Tư Vũ bị cô đá chân mới phản ứng lại.
Theo Cố Sanh ám chỉ, thấy rõ diện mạo nam nhân ngồi bên cạnh Cố Sanh, trong nháy mắt đôi mắt cô mở to.
“Ngọa tào! Không phải,” Tạ Tư Vũ che miệng, “Chu học trưởng! Bác sĩ Quách! Hai người cũng ăn lẩu à……”
Bị nói đến nhưng Chu học trưởng không nói chuyện, bác sĩ Quách lại rất ôn hòa: “Chào.”
Nếu đã đối mặt, lại vừa vặn cách vách bàn, hai nam nhân còn vô tình nghe hai người nói chuyện lâu như vậy, ít nhiều có chút ngượng ngùng. Nam nhân ngồi bên cạnh Tạ Tư Vũ buông chiếc đũa, cong đôi mắt: “Học muội xem ra rất sùng bái cậu đó Lê An.”
Cố Sanh hơi giật mình.
Nam nhân bên cạnh đang chuẩn bị uống nước.
Ngón tay thon dài cầm cái ly sứ trắng, nghe được lời này, chưa uống liền buông xuống. Tay còn chạm thành ly, móng tay cắt rất sạch sẽ, đầu ngón tay hiện ra thiển phấn khỏe mạnh. Xương tay khớp xương cân xứng, thon dài lại có lực.
Nhận thấy được Cố Sanh ánh mắt đang nhìn qua, anh nuốt xuống nước trong miệng: “Học muội đã quá khen, chỉ là một nam nhân bình thường.”
Cố Sanh: “……” Không phải cô nói.
Khi anh nói lời này, biểu tình nhàn nhạt. Cố Sanh phát hiện đuôi mắt của anh rất đẹp. Tạ Tư Vũ mặt không hồng, nhưng Cố Sanh lại đỏ mặt.
Nói sau lưng bị bắt được, tuy rằng cũng không phải nói xấu gì……
Tạ Tư Vũ không tự giác, nhân cơ hội tiếp chuyện làm quen với Chu Lê An hai người.
Hai nam nhân không từ chối với thực tập sinhnhỏ, dứt khoát ngồi cùng nhau. Bốn người không quen biết, ăn xong cái lẩu. Tạ Tư Vũ thật sự có thể nói, một cái miệng nhỏ có thể khiến không khi lúng túng trở nên thân thiện lên.
Một mạch ăn xong cái lẩu, cô cùng Quách Kim Thành đã xưng huynh gọi đệ.
Bác sĩ vốn đã rất bận, Chu Lê An cùng Quách Kim Thành hiếm lắm mới ăn chung với nhau.
Bọn họ phải đi, Cố Sanh cùng Tạ Tư Vũ cũng vậy. Tạ Tư Vũ thân thiện còn muốn mời hai người ăn lần nữa, hai nam nhân cũng chưa nói gì. Chu Lê An trên đường nhận điện thoại, chưa kịp nói gì đã vội vàng rời đi. Cố Sanh cầm di động đi tính tiền. Chị chủ quán nói cho cô có người tính tiền rồi.
Cố Sanh có chút ngượng ngùng, Tạ Tư Vũ lại cười toét miệng: “Chu sư huynh nhìn lạnh lùng, còn rất hào phóng.”
“Không quen biết còn để người ta trả tiền……”
“Không sao đâu.” Tạ Tư Vũ vung tay lên, “Tháng sau tớ chuyển công tác, tiền sẽ về nhiều hơn.”
Cố Sanh nhớ lại, buổi tối cô còn có việc, chuẩn bị đi.
“Buổi tối tớ còn có việc, đi trước.”
Tạ Tư Vũ hôm nay đến lượt nghỉ, không có chuyện gì để làm, ăn no chuẩn bị trở về ngủ bù. Trước khi đi, cô ấy một phen túm chặt Cố Sanh. Cô dạo này khá bận, có thể hẹn nhau đi ăn lẩu đều phải đợi đến ba tháng: “Ai từ từ A Sanh, cậu định tổ chức hôn lễ vào ngày nào?”
“Mười một.”
“Quốc khánh hả?”
“Ừm.” Cố Sanh vén tóc sau tai, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, “Ngày mai đi lãnh chứng.”
“Nhanh như vậy? Thiệt hay giả?” Hai người vốn không nóng không lạnh, cô còn tưởng phải đợi héo hon đến già!
Tạ Tư Vũ xòe tay Cố Sanh, quả nhiên trên ngón tay giữa bàn tay phải có một chiếc nhẫn bạc, cười rộ lên: “Sao đơn giản thế? Hoa văn đều không có?”
“Tớ không thích cầu kỳ.” Cố Sanh tâm tình khá tốt, “Càng đơn giản càng tốt.”
Cố Sanh cùng Lục Nhạn Chu hai người cũng coi như là Chu Du đánh Hoàng Cái, thấy Cố Sanh không quan tâm, Tạ Tư Vũ cũng lười nói đến: “Buổi tối cậu định làm gì?”
Cố Sanh hai mắt sáng lấp lánh, “Định tạo bất ngờ nhỏ.”
“Làm đi.” Tạ Tư Vũ cảm thấy bất ngờ này, nam nhân làm mới có ý nghĩa. Bất quá hai người này, Cố Sanh muốn chờ Lục Nhạn Chu làm, chờ mãi cũng không thấy gì, “Tớ trước tiên chúc mừng cậu, tân hôn vui sướиɠ!”
“Cảm ơn nha.” Cố Sanh ngọt ngào gật đầu.
……
Xe rất mau chạy đến tiểu khu, cô vội vàng về nhà thay giày, đi siêu thị.
Cố Sanh là một vũ công, vũ công chuyên nghiệp. Mười chín tuổi được Audrey lão sư liếc mắt một cái nhìn trúng, được cử đi nước ngoài, vào vũ đoàn nước ngoài trứ danh. Cô ở nước ngoài 5 năm, rèn luyện miệt mài.
23 tuổi được biểu diễn một tuần trong show diễn toàn cầu, sau khi kết thúc vội vàng trở về nước. Khi đó Lục Nhạn Chu cùng Lâm Thanh Thanh chia tay, mối tình đầu bị thương rất sâu, thiếu chút nữa là nghĩ quẩn. Cố Sanh đau lòng cho anh, không màng Audrey lão sư giữ lại, ở lại đế đô. Sau lại không đi, mặc dù đế đô là một vũ đoàn không tồi.
Cô tài năng thế mà chịu ở nhà nấu cơm cho Lục Nhạn Chu. Trên cơ bản chỉ cần cô ở nhà, đều sẽ chỉ nấu cơm.
Nghĩ đến ngày mai sẽ đi lãnh chứng, Cố Sanh chuẩn bị làm một bữa tối dưới ánh nến. Lục Nhạn Chu 6 giờ tan tầm, 7 giờ là có thể về đến nhà. Cố Sanh nhìn thời gian, lập tức làm, cô làm xong cơm thì Lục Nhạn Chu cũng về tới, vừa lúc.
Cố Sanh quyết tâm làm một bữa thật ngon.
Làm xong, mà Lục Nhạn Chu còn chưa về, cô lại đi vào phòng thay váy, trang điểm.
Đến khi trời sập tối. Cố Sanh nhìn thời gian, 7 giờ một phút, Lục Nhạn Chu còn chưa trở về. Phỏng chừng là kẹt xe nên chậm trễ, vì thế cô đi vào phòng bếp lấy một cái cái l*иg đậy đồ ăn lại.
Cố Sanh ngồi ở trên sô pha, thời gian từng chút trôi qua.
Không biết qua bao lâu, trong phòng tối tăm, cô mới phảng phất bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn thời gian.
8 giờ 40 phút, Lục Nhạn Chu còn chưa trở về.
Không biết có phải xảy ra chuyệnhay không, Cố Sanh gọi cho Lục Nhạn Chu.
Điện thoại được kết nối, vang lên hai tiếng, rồi bị cắt đứt.
Cố Sanh có chút bất an, dừng một chút, lại gọi điện thoại lần nữa.
Lần này cũng là vang hai tiếng rồi tắt. Đoán được anh phỏng chừng là không tiện tiếp điện thoại, cô dứt khoát nhắn tin cho Lục Nhạn Chu.
Tin nhắn được gửi đi, khung thoại đã lâu không động tĩnh.
Cố Sanh đang chuẩn bị lại gọi điện thoại, di động rung lên hai tiếng.
Lục Nhạn Chu hồi âm, chỉ vỏn vẹn hai chữ: Tăng ca.
Cố Sanh nhìn chằm chằm hai chữ, trong lòng có chút buồn. Cô quay đầu, nhìn bữa tối lạnh lẽo trên bàn, tâm dần trở nên lạnh. Kéo khóe miệng, khó nén thất vọng: “Vội như vậy sao……”
Cô ngồi ở trước bàn nhìn thời gian trôi qua, cả một đêm, Lục Nhạn Chu đều không trở về.