Người Tôi Thầm Thích Là Ma Cà Rồng

Chương 10: ᗷiếи Ŧɦái

Muốn tránh né tầm mắt Michael để có một chút không gian riêng tư là một chuyện hết sức khó khăn.

Ma cà rồng có tuổi thọ lâu dài, của cải tích góp từ quá khứ đủ để hắn nhàn nhã không cần làm việc gì.

Không biết Michael đã sống bao nhiêu năm, hắn từ lâu đã tĩnh lặng, cô đơn như vũng nước đọng, những ham muốn tầm thường của loài người đã không còn ý nghĩa đối với hắn, giờ hắn chỉ còn ham muốn tìиɧ ɖu͙© và bản năng hút máu, nên hắn cư xử có chút bất thường.

Nhưng thật may, Michael cũng biết cô mỏng manh, nếu muốn kéo dài tuổi thọ cho món đồ chơi thì hắn phải chơi từ từ.

Kết quả là Irene vốn hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, giờ lại đang ngồi nghịch điện thoại di động trên đùi hắn.

Chiếc điện thoại này đương nhiên là mới tinh, không phải chiếc mà cô từng sử dụng. Nó được kết nối với mạng nội bộ, mọi thông tin đều được giám sát chặt chẽ, nhưng thông qua đó, những người có đeo vòng cổ có thể trao đổi một số thông tin mà ma cà rồng cho phép.

Ánh sáng màn hình chiếu vào khuôn mặt Irene, Michael cúi đầu vuốt ve tóc Irene, dịu dàng đầy nhu tình, say mê nhìn vào mắt cô.

Hắn nhìn nội dung điện thoại qua hình ảnh phản chiếu trong mắt Irene, thông qua biểu cảm để đánh giá tâm trạng của cô. Ngay cả những gián điệp thông minh xuất sắc nhất cũng khó có thể thoát khỏi mi mắt hắn.

Vì vậy, khi nhìn thấy tin tức về cái chết của Tina, vẻ mặt phức tạp của Irene cũng không thoát khỏi sự quan sát của Michael.

Hắn dùng ngón tay vuốt chải tóc Irene, mơn trớn vai cô rồi vỗ nhẹ nhàng, như đang an ủi một đứa trẻ: "Irene ..."

Michael trông như còn buồn hơn cô. Tia nắng mặt trời lúc bốn giờ chiều chiếu vào từ cửa sổ sát đất, mái tóc vàng của Michael tỏa sáng như ánh sáng của lòng từ bi thiêng liêng.

Irene khẽ thở dài.

Ma cà rồng Christopher bị người chuyển đổi, "Cha", nữ ma cà rồng Camilla, đưa ra khỏi lâu đài.

Họ phải đi "săn bắt" ở xa, và quay trở lại sau khi Christopher học được cách kiểm soát bản năng và đủ mạnh. Camilla rất yêu gã, cuối cùng thì người từng là thợ săn ma cà rồng đã biến thành ma cà rồng, điều mà không ai có thể ngờ tới.

Irene ném điện thoại xuống ghế sofa, cô ngửa đầu nhìn Michael.

Đôi mắt xanh biếc của hắn tĩnh lặng như biển, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Irene không thể đợi được khi hắn chủ động nói với cô những gì đã xảy ra, vì vậy cô hỏi thẳng Michael, “Chị gái của Christopher đâu?” Hai chị em thợ săn ban đầu bị bắt cùng nhau.

Michael đặt tay lên sườn mặt cô, giọng nói của hắn nhẹ như gió: "... Ở nơi đó."

Michael thường không tiết lộ bất kì điều gì, những gì hắn không thể nói thì hắn sẽ lặng lẽ giấu đi. Ví dụ, như bây giờ, Michael chỉ miễn cưỡng nhắc đến "nhà tù" mà họ đang giam giữ con người.

Irene đã tìm ra cách để moi thông tin từ Michael , cô nói thẳng: "Liệu cô ấy cũng sẽ trở thành ma cà rồng chứ?"

Michael nghiêng đầu: "Em yêu, em muốn cô ta sao?"

“Nếu có thể, đương nhiên em muốn.” Irene nhìn sắc mặt của hắn, hắn chưa từng tức giận với cô, điều này khiến cô bạo gan thăm dò hắn .

Michael nói, "Quên chưa nói với em, đã có người nhìn trúng cô ta. Christopher rời đi, cũng là lúc cô ta được chỉ định."

Irene vân vê chiếc vòng trên cổ cô. Muốn cô ấy trở thành" túi máu"?

Đôi chị em thật sự đáng thương.

Irene buông thõng hai tay, nhìn lên khuôn mặt của Michael, đôi mắt cô vô hồn.

"Túi máu", ma cà rồng, người chết. Giống như mọi người trong lâu đài này, Irene có ba con đường, một trong số đó là ngõ cụt, và cô không muốn đi.

... nhưng không dễ gì trốn thoát.

Thấy Irene không nói, Michael nắm lấy tay Irene quan sát cô.

Mặt trời khiến hắn trông muộn phiền, nhưng khi nó chiếu vào ngón tay cô, lại là một dáng vẻ khác.

Qua ánh sáng chói lọi, Michael có thể nhìn thấy da thịt đỏ mọng, mỏng manh của ngón tay, ấm áp, tươi mát, mạch máu cuộn chảy sôi trào, trong lòng bàn tay hắn chính là rễ cây mềm mại, vô cùng đáng yêu.

Michael cúi đầu liếʍ cổ tay cô. Nước bọt ướŧ áŧ dính lên da thịt Irene, hắn si mê đến nhỏ dãi, đầu lưỡi chạm vào cổ tay cô khẽ run.

Irene nhìn Michael không nhúc nhích. Hắn thèm khát lại bá đạo. Đối với hắn, cơn khát máu và ham muốn tìиɧ ɖu͙© luôn không thể tách rời.

Vật nam tính dựng đứng áp vào bên tai cô như gậy gộc cứng rắn.

Irene hơi nhích đầu, lăn qua lăn lại, nằm lên gậy thịt của hắn, đè xuống.

"Ưm ..." Michael nắm lấy cổ tay cô mơ hồ rêи ɾỉ, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi.

Trán Irene đặt lên bụng dưới của Michael, cô cọ xát nặng nề, hơi nhướn người lên, với sự giúp đỡ của hắn, một tay cô cởi nút thắt lưng và kéo quần hắn xuống.

Thứ dũng mãnh lộ ra, vừa thô và dài, sờ vào có chút lạnh lẽo, cứng rắn.

Làm sao người chết vẫn cương cứng được? Nó càng lúc càng phình to, hay đó là một sức mạnh bí ẩn? Nghĩ như vậy, Irene cúi đầu hôn lên. Cô ghì chặt lấy thân gậy, mυ'ŧ mạnh như muốn hút máu nó.

Có khi nào nó cương cứng vì máu của ma cà rồng dồn vào đây?

Michael khoái trá di chuyển trên ghế sô pha, hắn thấp giọng rêи ɾỉ, răng nanh trắng như tuyết theo bản năng áp vào mạch đập của cô.

Cổ tay Irene có chút đau đớn.

Cô khẽ hừ một tiếng, Michael hoảng hốt buông tay cô ra và mím môi.

Irene thu tay lại, không thèm nhìn Michael, cô giữ chặt côn ŧᏂịŧ của hắn bằng cả hai tay và cố gắng nuốt nó.

Đây là cảm giác liếʍ mυ'ŧ người có thể gϊếŧ cô bất cứ lúc nào. Phần cổ bị hắn nhìn chằm chằm có chút đau nhói, tóc gáy sau lưng cô dựng đứng, một cảm giác khác lại trào dâng trong cơ thể Irene.

Đó là sự phấn khích và ham muốn biếи ŧɦái.

Irene không còn phải lo lắng về trách nhiệm của mình trong mối quan hệ này, cô không cần lo lắng về việc làm tổn thương Michael bằng lời nói và việc làm của mình, và cô cũng không cần phải cẩn thận khi chạm vào vật nam tính này. Irene được làm bất cứ điều gì cô muốn.

Bởi vì những kẻ săn mồi trong chuỗi thức ăn cũng sẽ không thể hiện lòng thương xót với thức ăn là cô.

Irene không thể nuốt nó, và cô không muốn ép mình, nuốt nó một lúc, hai má cô phát đau.

Khi nhổ nó ra lần nữa, sợi chỉ bạc được kéo ra,vừa trong suốt lại da^ʍ mĩ. Irene mơn trớn xoa nhẹ đỉnh đầu gậy thịt mẫn cảm, một lần nữa gối lên đùi Michael.

Câu được câu mất, tay cô di chuyển vui đùa cùng côn ŧᏂịŧ.

Michael thở hổn hển, hắn ngả đầu lên lưng ghế sô pha, để lộ cần cổ thon dài, yết hầu lăn lên lăn xuống. Michael đặt tay ra sau gáy Irene, theo bản năng, hắn nâng hông nhẹ nhàng, chọc ngoáy côn ŧᏂịŧ vào mặt cô hết lần này đến lần khác.

Mặt Irene ướt nhẹp và nhớp nháp, cô không biết đó là nước bọt của chính mình hay là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.

"Anh xin lỗi ..." hắn nghẹn ngào rêи ɾỉ, "Anh không nhịn được."

Sự quyến rũ của Michael như liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến tim Irene đập nhanh.

Irene nuốt nước bọt. Cô buông hắn ra, đứng dậy ngồi vào lòng hắn. Hoa huyệt làʍ t̠ìиɦ quá mức vẫn còn đỏ và hơi sưng, nhưng nó đã ướt, và cô sẽ "ăn" luôn Michael.

Ngồi xuống từng chút một, Irene hỏi hắn, "Anh yêu, khi nào anh sẽ gϊếŧ em?"

Michael nắm lấy eo cô, giọng nói run rẩy: "... Không ... chỉ là ... em sẽ giống anh."

Hắn vuốt ve má cô, hôn lên cổ cô: "... có lẽ ... chờ em lớn một chút ..."

Sẽ dừng lại ở thời điểm đẹp nhất.

Irene dịch lại thay hắn" vỗ béo rồi gϊếŧ", "con lợn" vẫn còn quá gầy, chưa phải lúc.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn thời gian ... nhưng không còn nhiều nữa, đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu.