Hoa Hồng Tặng Em

Chương 57: Yêu thương

Hàn Tiểu Anh không làm gì, dưới ánh đèn vàng nhạt của căn bếp toả ra sự ấm áp, cậu chỉ dựa vào l*иg ngực Lâm Hải Thiên khẽ thì thầm đủ để cho hai người nghe thấy.

"Hải Thiên, em yêu anh, một đời luôn là anh."

Lâm Hải Thiên không đáp lại, hắn thể hiện tình yêu của mình qua hành động đầy thân mật. Lâm Hải Thiên khẽ bế cơ thể nhỏ nhẹ của Hàn Tiểu Anh lên, hôn cậu và từ từ đi về phía phòng ngủ chính. Suốt một chặng đường, hắn vẫn luôn dịu dàng hôn môi cậu, khiến cậu thả lỏng và đầy dựa dẫm mà tin tưởng vào hắn.

Lâm Hải Thiên không bật đèn theo yêu cầu của Hàn Tiểu Anh, hắn vươn tay bật đèn giường rồi sau đó thả người xuống giường.

"Tin anh, được không?" Dưới ánh sáng mờ nhạt, Lâm Hải Thiên nhìn bé cưng của mình.

Hàn Tiểu Anh đến mức này là đã vô cùng xấu hổ rồi, ấy vậy mà người này vẫn luôn dịu dàng với cậu như vậy. Cậu biết Lâm Hải Thiên cũng đang sợ, sợ từng biểu cảm hay cảm xúc trên người cậu có thể sẽ khiến cậu đau đớn, sợ cậu sẽ vì mình mà miễn cưỡng bản thân.

"Em tin anh." Hàn Tiểu Anh khẽ gật đầu.

Một lần nữa nhận được sự đồng ý, Lâm Hải Thiên từ từ cởi bỏ quần áo trên người cả hai. Cơ thể Hàn Tiểu Anh dần chuyển sang đỏ hồng, khiến cho Lâm Hải Thiên đang nhịn mà muốn bùng nổ ngay tức khắc. Thứ bên dưới mạnh mẽ ngẩng cao đầu đòi ra ngoài.

Trong nhà không có gel bôi trơn cũng như bαo ©αo sυ, Lâm Hải Thiên chỉ đành kiên nhẫn hôn toàn bộ cơ thể của Hàn Tiểu Anh để cậu có thể thả lỏng. Bên dưới đã cứng đến phát đau nhưng hắn vẫn cố kìm nén lại, chỉ cần không khiến bé cưng chật vật và khó chịu là được.

Trong nháy mắt, trên dưới toàn bộ cơ thể Hàn Tiểu Anh đều phủ đầy dấu hôn ái muội. Đầu ngực một bên bị Lâm Hải Thiên cắи ʍút̼ đến sưng đỏ, đầu ngực còn lại thì bị vân vê đến phát ngứa. Lâm Hải Thiên như lần đầu được mυ'ŧ ngực, hắn mυ'ŧ đến mức khiến Hàn Tiểu Anh từ thoải mái sang đau đớn.

"Đau, đau... em đau." Nước mắt đã lăn xuống má từ khi nào, cậu dùng ánh mắt ngập nước và bàn tay nắm tóc cố đẩy đầu Lâm Hải Thiên ra nhưng hắn vẫn cứ kiên trì vùi đầu vào ngực cậu mà cắи ʍút̼.

"Nếu như bé cưng có sữa, chắc đã bị anh hút hết rồi." Ánh mắt Lâm Hải Thiên mông lung mà quyến rũ, nhìn đầu ngực bị mình gặm cắn đến đỏ au bóng loáng mà trong lòng thoả mãn không thôi.

Hàn Tiểu Anh xấu hổ đến nỗi không thể bật thốt ra câu gì, cậu nào có ngờ người đứng đắn như ngài Lâm đây sẽ nói mấy câu khiến người ta cứng họng như vậy. Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.

Giày vò hai bên đầu ngực xong xuôi, Lâm Hải Thiên chuyển xuống hôn lên bụng nhỏ của Hàn Tiểu Anh, hắn ôm cái eo nhỏ nhắn mềm mại rồi không báo trước mà bất ngờ cắn xuống một cái.

"Chỗ này của bé có một nốt ruồi." Lâm Hải Thiên liếʍ lên vết cắn vừa rồi, chỗ eo mà hắn cắn có một nốt ruồi nhỏ. Thoạt nhìn càng quyến rũ động lòng người.

"Aaa..." Hàn Tiểu Anh giật mình hét lên, thứ bên dưới của cậu đang được Lâm Hải Thiên bao trọn bằng khuôn miệng. "Kh... không được... aaa..."

Hàn Tiểu Anh chưa bao giờ trải qua kɧoáı ©ảʍ như thế này, những lần tự sướиɠ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ, thứ kia đang được người vuốt ve yêu thương, cậu nào sao chịu nổi.

Được yêu thương như vậy, thứ bên dưới của cậu cũng nhanh chóng dựng thẳng. Ngay lập tức cậu nghe thấy tiếng cười trêu đùa đầy thoả mãn của Lâm Hải Thiên, cái người đang vùi đầu vào chơi đùa bạn nhỏ của cậu. "Bạn nhỏ của bé cưng cũng mạnh mẽ ghê."

"Không, không được... em, em ra... Anh mau bỏ ra đi..." Hàn Tiểu Anh cảm giác được sự kì lạ bên dưới, cậu khóc lóc cầu xin Lâm Hải Thiên mau tránh ra.

Lâm Hải Thiên cảm nhận được cơ thể bé cưng đang run rẩy, ấy vậy mà hắn lại cố tình tăng nhanh tốc độ trên tay khiến cho bạn nhỏ của Hàn Tiểu Anh không nhanh không chậm phun ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng.

"Aaaa... không, không được." Kɧoáı ©ảʍ vừa rồi còn chưa dứt thì kɧoáı ©ảʍ khác lại đột ngột kéo đến.

Lâm Hải Thiên dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa rồi của Hàn Tiểu Anh chà sát lên ngón tay sau đó lần mò bên dưới, bôi lên miệng nhỏ xinh đẹp rồi đột ngột đâm một ngón tay vào bên trong. Vách ruột ấm nóng nhanh chóng bao lấy ngón tay kia của hắn.

"Bé ngoan, thả lỏng một chút." Lâm Hải Thiên chỉ mới dùng ngón tay thôi mà đã bị siết chặt đến như vậy rồi, nếu hắn đưa dương v*t của mình vào thì có khi sẽ khiến hai người càng khó khắn hơn.

Lâm Hải Thiên vén lọn tóc khỏi cái trán đang lấm tấm mồ hôi của Hàn Tiểu Anh, cúi đầu hôn xuống đôi mắt đang khóc của cậu. Rồi từ từ tiến đến cạy mở cánh môi mềm mại đã sưng đỏ, âu yếm hôn lên.

Cảm nhận được người dưới thân đã thả lỏng, Lâm Hải Thiên cho thêm một ngón tay vào.

"Ưmm—"

"Ngoan, anh ở đây." Lâm Hải Thiên bình tĩnh, cố gắng mở rộng phía sau của Hàn Tiểu Anh để bản thân có thể tiến vào.

Sau khi phía sau được nới rộng, mềm mại đủ để tiến vào, Lâm Hải Thiên một tay ôm hôn Hàn Tiểu Anh, tay còn lại thì đỡ dương v*t của mình từ từ tiến vào.

"Aaaa, đau... em đau, hức..." Hàn Tiểu Anh từ chối nụ hôn của Lâm Hải Thiên, khóc lóc đầy thương cảm.

Phía sau chưa từng được khai phá giờ đây bị người chạm vào, cảm giác bài xích dị vật khiến cậu vừa khó chịu vừa đau đớn. Cơ thể căng thẳng làm cho hậu huyệt thít chặt khiến cho dương v*t của Lâm Hải Thiên không thể tiến vào, ngón tay nắm ga giường trắng bệch, hơi thở gấp gáp, cậu không chịu được cắn chặt môi dưới, ánh mắt cũng mơ hồ không rõ tiêu cự.

Lâm Hải Thiên nhìn dáng vẻ chật vật của bé cưng khiến hắn cũng đau lòng không kém, hắn biết có lẽ lát nữa sẽ làm bé cưng đau. Nhưng súng là lên cò không thể không bắn, đến bước này rồi thì không thể dừng lại được. Hắn chỉ đành nhịn xuống rút dương v*t ra khỏi hậu huyệt căng chặt của bé cưng, không nhanh không chậm tiếp tục nới lỏng giúp cậu.

"Aaa, kh... không được. Em, em không thích, đừng mà." Hàn Tiểu Anh bị Lâm Hải Thiên làm cho sợ, hắn ấy vậy mà lại cúi xuống liếʍ mở nơi kia cho cậu. Hàn Tiểu Anh không ngừng khóc lóc cầu xin, "Bẩn... bẩn lắm, anh mau... buông ra đi."

"Ngoan, không bẩn, trên người bé chỗ nào cũng sạch hết. Chỉ trách anh, bé chịu khó một chút thôi."

Lâm Hải Thiên không ngừng nói lời an ủi, nói xong lại vùi đầu xuống hai chân Hàn Tiểu Anh, đưa lưỡi liếʍ láp nếp nhăn xung quanh rồi từ từ tiến lưỡi vào. Lâm Hải Thiên càng liếʍ càng hăng, mặc kệ dương v*t đang căng cứng thèm khát được đâm vào nơi ấm áp kia, nhưng lí trí của hắn vẫn còn đó, lí trí không cho phép hắn làm bé cưng tổn thương hay đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hàn Tiểu Anh bị liếʍ đến ngứa ngáy, không thấy đau mà chỉ toàn ngập sự kɧoáı ©ảʍ. Cậu cảm nhận rõ đầu lưỡi của Lâm Hải Thiên đang không ngừng càn quét bên trong của cậu.

Và rồi cậu bị liếʍ đến bắn ra.

Lâm Hải Thiên vô cùng thoả mãn khi trông thấy Hàn Tiểu Anh như thế này, một bé cưng vô cùng quyến rũ đang không ngừng run rẩy, toàn thân ửng hồng cùng đôi môi khép hờ chảy ra nước bọt, ánh mắt mông lông nhìn trần nhà. Hai bên đầu ngực bị chơi đùa đến sưng đỏ, mông thịt trắng mịn bị bóp đến nỗi in cả dấu tay, và hơn hết là mắt nhỏ bên dưới bị liếʍ đang không ngừng phập phồng, có thể mơ hồ nhìn thấy thịt đỏ bên trong.

Cảnh tưởng như vậy lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Hải Thiên hơn, thần kinh hắn căng chặt, trán nổi đầy gân xanh cùng ánh mắt sắc lạnh như đang nhìn ngắm con mồi của mình.

"Aaaaa...."

Hàn Tiểu Anh bỗng giật mình hét lên, Lâm Hải Thiên không báo trước mà đột ngột đâm cả cây hàng của mình vào bên trong cậu. Nếp nhăn xung quanh và vách thịt bên trong căng ra hết cỡ.

"Kh... không được. Rách mất, rách... mất." Hàn Tiểu Anh bật khóc nức nở, cậu từ chối đυ.ng chạm của Lâm Hải Thiên, điên cuồng giãy giụa.

Dường như cậu có thể cảm nhận được từng gân xanh của dương v*t đang chôn bên trong cơ thể mình, nó đang không ngừng giễu võ dương oai, càng tiến càng sâu, cơ hồ muốn đâm thủng cậu.

"Không rách, anh không làm bé rách đâu."

Lâm Hải Thiên vuốt cái trán bịn rịn mồ hôi của bé cưng, âu yếm vỗ về cậu. Bên trong bé cưng ẩm ướt, nóng bỏng và mềm mại bao lấy dương v*t của mình, ngay từ lúc liếʍ mắt nhỏ kia hắn đã cảm nhận được rồi.

Ngon, ngọt và đầy nước. Đúng kiểu thơm ngon trọn vị, ăn rồi lại muốn ăn nữa.

Lâm Hải Thiên bấy giờ như bộc phát con thú điên trong người, không chờ bé cưng kịp thích ứng mà liên tục đâm vào rút ra. Đâm đến tận sâu bên trong bé cưng của mình, càng đâm càng hứng.

"Bé ơi, bé cảm nhận được không?"

"Cảm nhận được anh đang không ngừng ra vào bên trong bé này."

"Bên trong bé thật ấm, anh không kìm nổi mất."

"Nơi này đang không ngừng mυ'ŧ chặt lấy anh, cắn vào nuốt ra cái của anh này."

Lâm Hải Thiên nghiến răng, cắn môi dưới thoải mãn nhìn xuống nơi kết hợp của hai người, thịt huyệt đỏ tươi như ẩn như hiện bày ra trước mắt. Lâm Hải Thiên như biến thành kẻ điên, mặc cho người dưới thân có từ chối cỡ nào hắn cũng không muốn lui ra, điên cuồng đâm chọc thật sâu bên trong.

Hàn Tiểu Anh không còn tâm trí nào để xấu hổ nữa rồi, những lời nói kia không ngừng bị Lâm Hải Thiên rót vào trong tai. Hắn thầm thì vào tai bé cưng, ngậm vành tai đỏ au nóng ấm của cậu vào trong miệng.

"Aaaa... ưʍ..."

Nơi nào đó bên trong bị cọ xát khiến cơ thể Hàn Tiểu Anh run lên bần bật, ngay cả cậu cũng cảm nhận được sự kì lạ này.

Lâm Hải Thiên cũng thấy rõ phản ứng này, không biết ma xui quỷ khiến nào mà hắn cứ liên tục chỉ đâm vào mỗi chỗ đó.

"Không, không được... chỗ đó, aaa..." Điểm nhạy cảm bị người hung hăng cọ xát, Hàn Tiểu Anh không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu cậu ngửa ra sau, ngực ưỡn lên như dâng lên hai đầu nhũ hoa tuỳ người cắи ʍút̼. Hai tay vô thức cào mấy đường dài trên tấm lưng rắn chắc của Lâm Hải Thiên.

"Là nơi này sao? Nơi này khiến bé thoải mái phải không?"

Lâm Hải Thiên cũng không rảnh rỗi, bên dưới không ngừng nghiền ép vách thịt bên trong hậu huyệt, không ngừng đâm qua chọc lại điểm nhạy cảm của bé cưng. Hai tay bóp lấy eo nhỏ gia tăng tốc độ dưới thân, ôm hôn bé cưng đến là nhiệt tình.

"Bé ơi, bé gọi anh đi." Lâm Hải Thiên ôm Hàn Tiểu Anh để cậu ngồi lên người mình, nắm eo tiếp tục di chuyển.

Tư thế này khiến dương v*t lại càng đâm vào sâu, Hàn Tiểu Anh kinh sợ rằng bản thân sẽ bị Lâm Hải Thiên đâm đến chết mất.

"Em... không được nữa..." Cậu thở như người đứt hơi, vòng tay ôm cổ Lâm Hải Thiên rồi thều thào. Cổ họng có chút đau rát.

"Gọi anh." Lâm Hải Thiên không những không nhẹ nhàng mà càng ghì eo cậu xuống khiến dương v*t chôn thật sâu bên trong hậu huyệt.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Lâm Hải Thiên, Hàn Tiểu Anh chỉ đành chiều theo ý hắn, "Hải... ưʍ... Hải Thiên."

"Không phải." Lâm Hải Thiên thì thào, nhếch miệng cười đầy gian xảo.

Hàn Tiểu Anh không rõ người này muốn cái gì, bảo cậu gọi cậu cũng gọi rồi, không phải cái gì cơ chứ.

"Aaa... hức... kh,không muốn nữa mà..." Cậu bị Lâm Hải Thiên cắn lên bả vai, nhịn không được khẽ rêи ɾỉ.

"Bé không gọi anh sẽ không dừng." Lâm Hải Thiên liếʍ lên vết cắn vừa rồi, khắp nơi trên người bé cưng đầy dấu hôn mà hắn để lại, nhìn thật quyến rũ.

"Anh... anh ơi, hức."

"Không phải."

"Ngài... ngài Lâm?"

"Sao lại xa cách thế này rồi. Bé của anh hư nha." Lâm Hải Thiên hạ tay xuống mông thịt bị va chạm mà đỏ ửng của cậu, véo một cái không nặng không nhẹ.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong. Hàn Tiểu Anh nức nở, giọng nói vì rêи ɾỉ mà trở nên khàn đặc. Bên dưới bị đâm cơ hồ đã không còn cảm giác gì, cánh mông bị hai túi nặng trịch của Lâm Hải Thiên đánh vào, chỉ có âm thanh cơ thể va chạm không ngừng vang lên. Nơi kết hợp của hai người lộn xộn đầy bọt trắng.

Vừa bị đâm vừa bị thúc giục, Hàn Tiểu Anh mơ hồ cố nghĩ xem nên xưng như thế nào mới khiến người này thoả mãn. Một danh xưng bỗng xuất hiện trong ý nghĩ làm cậu nóng mặt, hậu huyệt vô thức siết chặt dương v*t của Lâm Hải Thiên.

"Bé cắn anh chặt quá." Lâm Hải Thiên nhíu mày, động tác dưới thân chậm lại một chút. "Nào, nhanh gọi anh đi." Nói rồi hắn lại nhéo lên cánh mông còn lại của bé cưng, tiếp tục va chạm.

"Ông... ông xã." Giọng Hàn Tiểu Anh lí nhí, cậu đỏ mặt vùi vào l*иg ngực Lâm Hải Thiên.

Vì đang dính chặt lấy nhau nên Lâm Hải Thiên vẫn nghe rõ lời Hàn Tiểu Anh vừa nói. Hắn đúng thật là rất thoả mãn với xưng hô này, bé cưng của hắn đúng là đáng yêu không chịu được mà.

"Bé ngoan. Ông xã của bé đây."

Mãi đến khi Hàn Tiểu Anh xụi lơ, ánh mắt vô hồn bắn lần thứ ba thì Lâm Hải Thiên mới đâm chọc thêm mấy cái nữa rồi bắn sâu vào bên trong hậu huyệt.

Hàn Tiểu Anh bị Lâm Hải Thiên đâm đến thần hồn điên đảo, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng bên trong khiến cậu toàn thân run rẩy.

"Sao bé lại để lãng phí thế này? Phải ăn thật ngoan chứ." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Lâm Hải Thiên bắn vào tràn ra ngoài, hắn nhìn miệng nhỏ đang chảy ra thứ đồ của mình thì nhíu mày.

"Không được, đã... nhiều lắm rồi."

Mặc cho cậu gào thét cỡ nào, dương v*t bán cương lại một lần nữa đâm vào huyệt thịt sưng đỏ. Hàn Tiểu Anh ra sức chống cự nhưng không thành, cậu bị Lâm Hải Thiên xoay người đè xuống giường, hắn lấy chiếc gối cố định dưới eo cậu, mông thịt bị nhếch lên thật cao khiến thịt huyệt bên trong càng rõ ràng. Thịt huyệt bị làm đến sưng đỏ cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ lộn xộn, cảnh tượng quyến rũ lòng người.

Hàn Tiểu Anh nước mắt đầy mặt, dương v*t của cậu đã hạ xuống chẳng còn gì để bắn ra, cậu liếc nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ treo trên tường. Đã hơn 1 giờ sáng, rốt cuộc họ đã làm bao nhiêu lần và người này định làm đến bao giờ? Bên dưới đã không còn cảm giác, cậu chỉ như một con thỏ hết hơi, mặc cho người cắn xé.

Sau khi làm thật nhiều và bắn toàn bộ vào bên trong bé cưng, Lâm Hải Thiên thoả mãn cúi người nhìn xuống thì mới trông thấy bé cưng của mình thϊếp đi từ lúc nào? Hoặc có lẽ đã bị mình làm đến mơ hồ ngất đi.

Ngọn lửa trong người đã được dập tắt từ lâu, chỉ là hắn không muốn bỏ lỡ giây phút được hoà làm một với bé cưng nên mới giày vò cậu đến mức này. Khắp cơ thể Hàn Tiểu Anh không nơi đâu là không có dấu vết tình ái, toàn bộ từ trên xuống dưới.

Mái tóc vì mồ hôi mà ướt đẫm, hơi thở gấp gáp cũng dần trở nên bình tĩnh lại. Lâm Hải Thiên rút dương v*t ra khỏi cơ thể Hàn Tiểu Anh, hắn liếc xuống bên dưới nhìn hậu huyệt vì mình mà sưng lên, khó mà khép lại ngay được, chính vì thế mà toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đua nhau ồ ạt chảy ra ngoài, chảy xuống bắp đùi cả hai, đến cả ga giường cũng ướt đẫm một mảng lớn.

Lâm Hải Thiên nhịn ham muốn xuống, hôn lên trán Hàn Tiểu Anh rồi bế cậu vào trong phòng tắm, xả nước ấm nóng rồi ôm cậu ngồi vào trong. Hắn lau toàn bộ cơ thể bé cưng, nhìn một thân trắng nõn mềm mại vì mình ngất lịm đi, vết đỏ xanh đua nhau khoe sắc.

Lâm Hải Thiên đưa tay xuống, lấy hết toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong bé cưng, tắm qua một lần nước nữa rồi ôm cậu ra ngoài, thay chăn gối bỏ vào máy giặt để đó rồi bế cậu trở về giường.

"Vất vả cho em rồi."

Lâm Hải Thiên ôm cơ thể mềm nhũn nằm gọn trong lòng mình, hạ xuống môi cậu một nụ hôn nhẹ rồi đắp chăn ôm nhau tiến vào giấc ngủ.

"Tiểu Anh, yêu em."

________________

Hình như chương này tui viết hơi nhiều thì phải (*'∇`*)