Đồng Ngôn đi qua kéo nắp ngăn kéo, cô cầm một cái lên, xé ra, tay có chút run rẩy bóp thứ trơn trượt kia ra.
Bùi Giang Nguyên đứng bên giường, với côn ŧᏂịŧ to lớn dựng đứng, mặt ngoài hung dữ đáng sợ, hoàn toàn khác với vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ của anh. edit by Lạc Rang
Cô lần đầu nhìn thấy nơi đó của anh.
Cổ họng Đồng Ngôn như thắt lại, hoảng hốt chớp mắt mấy cái, sợ hãi nắm lấy vật đỏ sẫm, hai tay run rẩy kéo nó.
Anh cụp mắt xuống, màu mắt sâu hun hút không đáy. Lần đầu tiên chạm vào anh, cô đã tự nguyện——
Khóe môi Bùi Giang Nguyên cong lên, trong lúc cô còn do dự, anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi: “Không sao đâu, Đồng Đồng, quên chuyện đó đi cũng được.”
Đồng Ngôn cắn môi, nhiệt độ từ bàn tay lớn truyền đến đỉnh đầu như thúc giục cô tiếp tục. edit by Lạc Rang
“Em không sợ,” cô thì thầm.
Cô đeo bαo ©αo sυ trơn bóng lên đầu cây gậy của anh, vuốt dọc theo thân trục dày.
Vì xấu hổ và sợ hãi, cô vuốt nhanh hơn, vô tình cào vào anh, Bùi Giang Nguyên bất ngờ gầm gừ một tiếng.
Đồng Ngôn ngẩng đầu, vội vàng nói: xin lỗi.
Bùi Giang Nguyên nhìn xuống, chiếc bαo ©αo sυ đã được đeo vào hoàn toàn, côn ŧᏂịŧ của anh sưng lên, ngày càng đau hơn vì sự đυ.ng chạm của cô.
Anh ôm mặt cô trong tay, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."
Kế tiếp lại hôn lên môi cô.
Như để xoa dịu cô, nụ hôn chậm rãi và nhẹ nhàng, quấn lấy đầu lưỡi và nuốt nước bọt của cô.
Đồng Ngôn ngoan ngoãn để anh hôn, không dám nói lời tổn thương anh.
Bùi Giang Nguyên đưa tay xuống chạm vào giữa hai chân của cô, phát hiện ra hoa huyệt đã ban nãy ướŧ áŧ đã trở nên khô khốc, có lẽ điều này khiến cô lo lắng.
Anh rút đầu lưỡi trong miệng cô ra, áp vào môi cô, nhẹ giọng nói: "Không có nước."
Đồng Ngôn sững sờ một lúc, không biết tại sao chỉ đến khi anh lau cho mình mới nhận ra.
Cô đỏ mặt không biết trả lời anh thế nào. edit by Lạc Rang
Bùi Giang Nguyên không cần cô trả lời, anh đút một ngón tay dài vào hoa huyệt mềm mại, đưa đẩy theo phần nước ngọt còn sót lại.
Anh không rời môi cô, vừa nói vừa đút tay vào hoa huyệt của cô: "Đồng Đồng, mau ướt đi, anh nhịn không được."
Đồng Ngôn không cách nào thoát khỏi anh, chỉ có thể để mặc anh ôm vào ngực, hai chân hơi mở để anh ra vào.
Cô cắn chặt môi không dám phát ra tiếng, nhưng lỗ hoa bên dưới càng ngày càng nóng, dâʍ ɖị©ɧ cũng từ từ chảy xuống.
Người đàn ông rõ ràng cũng cảm nhận được, tay anh giữa chân cô ngày càng nhanh, vừa hôn vừa khen ngợi: "Đồng Đồng thật tuyệt."
Đồng Ngôn xấu hổ cắn răng, cô không muốn như vậy... là do anh nói những lời này làm hại cô xấu hổ.
Những ngón tay của Bùi Giang Nguyên tìm đến điểm G vừa được liếʍ và ấn mạnh xuống, cảm thấy hoa huyệt của cô bắt đầu bóp chặt cắn lấy anh.
Cô cuối cùng cũng buông lơi răng, nức nở nói: "Đừng làm nữa, vào đi."
Anh đứng dưới giường, cô quỳ trên giường, tư thế này rất kì lạ, cô thà nằm nhắm mắt còn hơn thế này.
Một nụ cười hiện lên trong mắt Bùi Giang Nguyên, anh rút bàn tay ướŧ áŧ ướt sũng của mình ra, nhưng không để cô nằm xuống mà nắm lấy mắt cá chân cô một bên của cô lên, để lộ cửa huyệt ở giữa.
Đồng Ngôn hoảng sợ, thanh âm run run: "Anh làm gì. . . "
Bùi Giang Nguyên không trả lời, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc áp vào khe rồi tách ra, cọ nhẹ hai cái lên mu mềm mại rồi cắm thẳng vào, bất chấp ánh mắt hoảng hốt của cô.
“Ô!” Anh đút đến tận cùng!
Đồng Ngôn che miệng, một chân đang quỳ khẽ run, không thể tin được mình bị anh làm ở tư thế này.
Editor: Lạc Rang