"Bị bệnh"
Tần Minh Lị hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày con trai đem nắm tay nhắm vào cô ta, cô ta sợ tới mức thân thể run lên, kinh ngạc nhìn cậu.
Lâm Hưng Uy cũng bị dọa, không thể tin nhìn con trai.
Sau một lúc lâu, Tần Minh Lị thẹn quá hoá giận vỗ sô pha, đứng lên gầm nhẹ nói: "Lâm Dữ An, mày đây là đang làm gì! Chẳng lẽ còn muốn đánh mẹ mày sao!"
Lâm Dữ An nhìn chằm chằm mẹ với hai mắt đỏ ngầu, từng câu từng chữ phát ra từ kẽ răng, "Mẹ, nếu mẹ còn không tôn trọng Miểu Miểu như vậy, con không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Mày...... Mày......" Tần Minh Lị rất muốn quát lớn con trai lần nữa, nhưng đối diện với ánh mắt cậu, cô ta đột nhiên không nói được gì, thậm chí trong lòng có một loại sợ hãi, cô ta cũng không biết con trai mình khi tức giận lên sẽ đáng sợ như vậy.
Lâm Hưng Uy cũng biết vừa rồi vợ mình nói sai, tự biết đuối lý, ông ta đứng lên ôm lấy bả vai vợ vỗ vỗ: "Bà xã, em bớt giận đã, lời nói vừa rồi đúng là có chút không ổn, nếu để Cố đại tiểu thư nghe được, đừng nói là Dữ An theo đuổi con bé, chắc bạn bè cũng không làm được."
"Em cũng không phải nói trước mặt Cố đại tiểu thư, không phải nói với mấy người ở trong nhà sao." Tần Minh Lị vẻ mặt vô tội, hoàn toàn không cảm thấy mình đã nói sai.
Loại chuyện này tuy rằng nói ra có chút tế nhị, nhưng con trai cũng không phải trẻ con nữa, cũng đã 17 tuổi, cô ta không tin con trai không hiểu loại chuyện này, cho nên có cái gì không nói được, học sinh tuổi này ở nước ngoài không biết đã làm bao nhiêu lần loại chuyện này rồi ấy chứ.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa." Lâm Hưng Uy đưa mắt ra hiệu với vợ, bảo cô ta chú ý biểu tình của Lâm Dữ An.
Tần Minh Lị liếc mắt, lập tức kinh sợ, chỉ thấy ánh mắt Lâm Dữ An nhìn cô ta lạnh nhạt lãnh đạm đến cực điểm, giống như đang nhìn người xa lạ.
Trong lòng cô ta tức khắc luống cuống, vội vàng nói: "Mẹ không nói nữa, được chưa? Con lên tắm rửa trước đi, chuyện hôm nay tạm thời không nói nữa."
Lâm Dữ An không động, cậu đứng tại chỗ nhìn chằm chằm ba mẹ, giọng nói lạnh như băng: "Chuyện này con hy vọng sẽ không nghe thấy lần thứ hai, nếu không hai người muốn cái gì, còn liền sẽ huỷ hoại cái đó."
Trong lòng Lâm Hưng Uy và Tần Minh Lị sợ hãi, không tự chủ được liên tiếp gật đầu.
"Đúng đúng đúng, không nói nữa, không bao giờ nói nữa, con lên trước đi."
Lâm Hưng Uy thúc giục con trai.
Giờ khắc này, vậy mà ông ta không dám đối mặt với con trai mình sinh ra.
Lâm Dữ An hờ hững thu hồi tầm mắt, cất bước lên lầu.
Thấy cậu rẽ vào góc, Tần Minh Lị cùng Lâm Hưng Uy đồng thời nhũn chân ngồi xuống sô pha, qua thật lâu sau, Tần Minh Lị ôm lấy chính mình, mở miệng nói: "Chồng à, anh có cảm thấy Dữ An đã thay đổi rồi không? Em thiếu chút nữa không nhận ra nó là con trai chúng ta rồi."
"Đúng vậy, anh cũng thiếu chút nữa không nhận ra." Lâm Hưng Uy gắt gao nhíu mày: "Mấy năm nay chúng ta bận về sự nghiệp, dường như xem nhẹ việc nó trưởng thành, tựa hồ nó đối với chúng ta có rất nhiều oán hận."
"Sao nó không biết xấu hổ còn oán trách chúng ta. Chúng ta không kiếm tiền, hiện tại nó có thể sống cuộc sống của phú nhị đại sao?" Tần Minh Lị vô cùng không vui, "Nó thật không hiểu chuyện, ba mẹ mấy năm nay vất vả như vậy, nó không nhìn ra sao? Không giúp chúng ta phân ưu thì thôi, vậy mà còn có bộ dáng muốn đại nghĩa diệt thân*, thật là tức chết em! Bảo nó theo đuổi Cố đại tiểu thư thì sai ở đâu, nếu có thể cùng Cố đại tiểu thư kết hôn, cả đời này của nó sẽ được bảo đảm, chúng ta cũng không phải suy nghĩ vì nó nữa, khá khen thay, vậy mà còn muốn đánh em, trong lòng em rét lạnh hơn phân nửa rồi."
* Đại nghĩa diệt thân: Nghĩa câu này là vì đại nghĩa người thân cũng gϊếŧ.
Tần Minh Lị càng nói càng tức, nhiều năm trôi qua như vậy, công ty Cố gia càng thêm lớn mạnh, sự nghiệp ở nước ngoài cũng ngày càng mở rộng, có thể nói, Cố gia chính là con rắn độc ở Hải Thành, thế lực không biết lớn bao nhiêu, cùng gia tộc lớn như vậy liên hôn, đối Lâm Dữ An mà nói, chỉ có chỗ tốt!
Cô ta còn không phải suy nghĩ cho cậu sao.
Cố đại tiểu thư người ta ngậm thìa vàng sinh ra, lớn lên cũng xinh đẹp, tuy diện mạo con trai mình cũng không kém, nhưng tổng thể thì không xứng với Cố đại tiểu thư người ta, nói xem, không dùng chút thủ đoạn, sao có thể được?
"Đúng là không biết lòng tốt của em." Tần Minh Lị lại mắng nhỏ một tiếng.
Lâm Hưng Uy vỗ đùi cô ta: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa, lời vừa rồi đích xác không ổn, về sau ngàn vạn lần đừng nói nữa, nếu truyền tới tai Cố đại tiểu thư, con trai chúng ta sẽ hoàn toàn hết hy vọng."
"......" Tần Minh Lị giờ phút này nhớ lại một chút, cũng biết lỡ lời, cô ta chậc một tiếng, có chút không kiên nhẫn: "Biết rồi, về sau em không nói nữa."
Lầu hai, phòng ngủ của Lâm Dữ An.
Cậu đứng tắm dưới vòi hoa sen, ngửa đầu, không ngừng xối nước lạnh lên người, nước lạnh thấm vào da, mang theo từng đợt khí lạnh, nhưng cậu lại không cảm thấy lạnh, cứ hành hạ bản thân như vậy.
Không biết qua bao lâu, cậu tắt vòi nước, yếu ớt cầm lấy khăn tắm cuốn quanh hông, tùy tiện lau tóc rồi mới ra ngoài.
Đi đến bàn học, kéo ghế ngồi xuống, nghiêng mắt nhìn về phía khung ảnh trên bàn, bên trong không phải là ảnh cậu với ba mẹ, mà là ảnh chụp chung của cậu cùng Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn.
Khi đó bọn họ vừa mới tốt nghiệp tiểu học, chú Cố và dì Kiều dẫn bọn họ tới bờ biển du lịch, mặt trời chiều ngả về tây, dì Kiều vui vẻ vẫy tay bảo ba người bọn họ đứng ở bờ biển, chụp cho bọn cậu bức ảnh này.
Cố Miểu Miểu đứng ở giữa, vui vẻ dang hai tay, đầu còn hơi nghiêng về phía bả vai cậu. Lúc đó, cậu cũng cười rất vui vẻ, giống như không có phiền não. Cậu nhớ rõ, khi đó mình vẫn luôn coi Cố Miểu Miểu là em gái, nhưng sau đó...... Sau đó lên sơ trung, liền thay đổi.
Ở cái tuổi có mối tình đầu đó, động tâm tựa hồ là chuyện trong dự kiến.
Chỉ là mỗi khi về nhà, nhìn thấy dáng vẻ tham lam dối trá của ba mẹ, phần tình cảm này liền trở nên nặng nề vô cùng.
Mỗi ngày cậu đều vô cùng rõ ràng nhận ra, mình căn bản không xứng với Miểu Miểu.
Cho nên...... Vẫn coi là em gái đi, lấy thân phận anh trai, nhìn cô lớn lên và kết hôn.
Lâm Dữ An nghĩ nghĩ, cảm thấy tim khó chịu như bị siết chặt, hô hấp cũng trở nên đứt quãng. Cậu thống khổ dùng tay bấu chặt cạnh bàn, gân xanh ở mu bàn tay nổi lên, thật lâu thật lâu sau, rốt cuộc cậu áp xuống cảm xúc mãnh liệt, vô lực nằm xuống bàn, tay trái duỗi hướng khung ảnh, nhưng lúc định chạm tới, đột nhiên dừng lại.
Nâng ngón trỏ lên rồi lại hạ xuống, cậu nhắm mắt, che đi bi thương.
-
Ngày hôm sau, Lâm Dữ An bị cảm nặng, phát sốt 40 độ, cậu gọi điện cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ, tự mình đến phòng khám truyền dịch.
Lại gửi tin nhắn cho Cố Tư Ngôn nói chuyện này.
Lúc ấy, Cố Tư Ngôn cùng Cố Miểu Miểu đang ở trên đường tới trường học, ở ghế sau, Cố Tư Ngôn xem tin nhắn WeChat xong, nhíu mày nói: "Dữ An bị cảm, hôm nay không tới."
"Cái gì? Bị cảm?" Cố Miểu Miểu kinh ngạc thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ xe, "Nghiêm trọng không?"
"Nói là có chút sốt, không nghiêm trọng." Cố Tư Ngôn cho em gái xem khung chat WeChat.
Cố Miểu Miểu xem xong, vội vàng lấy điện thoại mình ra xem, thấy Lâm Dữ An chỉ gửi tin nhắn cho anh trai mà không gửi cho mình, cô có chút đau lòng nói: "Vì sao anh ấy không gửi cho em?"
Cố Tư Ngôn nói: "Chúng ta luôn ở bên nhau, anh ấy hẳn là biết anh sẽ nói cho em."
"Vậy cũng có thể gửi cho em rồi em nói cho anh mà." Cố Miểu Miểu cắn môi, không hiểu sao lại để ý chuyện này, nhưng càng để ý hơn vẫn là sức khoẻ của Lâm Dữ An, cô nhanh chóng soạn tin hỏi Lâm Dữ An: 【 Đang yên đang lành sao tự nhiên lại phát sốt, là do tối hôm qua cùng em đi dạo phố sao? Bị cảm lạnh rồi? 】
【 Không phải, chắc tối hôm qua mở điều hòa thấp quá. 】 Lâm Dữ An đang truyền dịch trả lời Cố Miểu Miểu bằng tay còn lại.
Cố Miểu Miểu đau lòng nói: 【 Sao anh không biết chăm sóc bản thân như vậy, mùa này cũng không nóng, anh mở điều hòa cái gì, hiện tại anh hạ sốt chưa? 】
【 Sắp xong rồi, đừng lo lắng, ngày mai anh sẽ tới trường. 】
【 Hiện tại anh đang truyền dịch? 】
【 Ừm. 】
【 Chụp cho em xem. 】 Cố Miểu Miểu yêu cầu nói.
Lâm Dữ An bất đắc dĩ, chỉ có thể chụp một tấm ảnh gửi qua cho cô, nhìn thấy bàn tay Lâm Dữ An bị kim đâm, Cố Miểu Miểu càng thêm đau lòng, 【 Truyền xong trở về ngủ một giấc, đừng mở điều hòa nữa, đắp nhiều chăn để ra mồ hôi sẽ đỡ hơn. 】
【 Ừm, anh sẽ. 】 Lâm Dữ An nhìn lời nói dong dài của Cố Miểu Miểu, khóe môi ôn nhu dương lên, kỳ thật bọn họ như vậy cũng khá tốt, cả đời là bạn, ít nhất còn có thể được cô quan tâm.
Giờ khắc này Lâm Dữ An hoàn toàn không biết, chuyện tình cảm, không phải bạn muốn thế nào thì thế ấy.
Bởi vì hôm nay Lâm Dữ An không tới trường, Cố Miểu Miểu cũng không có tâm trạng đi học, trên cơ bản là nằm bò phát ngốc ra bàn, nhưng vào lúc này, còn có người cố tình đến làm phiền cô.
Trong giờ nghỉ trưa, Cố Miểu Miểu nằm ngủ trên bàn, bên cạnh bỗng nhiên có động tĩnh, giống như có người kéo ghế Lâm Dữ An ra, cô theo bản năng tưởng Lâm Dữ An tới, vui vẻ ngẩng đầu: "Anh đến rồi."
Nói xong ba chữ này, phát hiện là Tả Trì, lập tức đen mặt: "Sao lại là cậu?"
Tả Trì nghiền ngẫm cười cười: "Cho rằng tôi là Lâm Dữ An? Nhớ bạn cùng bàn như vậy, quan hệ hai người là gì?"
"Mắc mớ gì đến cậu?" Cố Miểu Miểu không kiên nhẫn trả lời, cúi đầu liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Đứng lên, ai cho cậu ngồi đây."
"Bá đạo như vậy sao, ngồi một chút chỗ bạn cùng bàn của cậu cũng không được?" Tả Trì một tay chống cằm, ung dung nhìn Cố Miểu Miểu: "Hai người đang yêu nhau sao?"
"Cậu bị bệnh à, cái gì mà yêu nhau chứ." Cố Miểu Miểu cạn lời.
Tả Trì nhướng mày: "Ồ, vậy là không yêu nhau, cậu độc thân hả?"
"Tôi nói, liên quan rắm gì đến cậu." Cố Miểu Miểu đẩy Tả Trì, "Mau tránh ra, tôi không có tâm trạng cùng cậu nói chuyện phiếm."
"Đừng như vậy, tán gẫu một chút đi, nếu không cậu làm sao hiểu tôi, tôi sao theo đuổi cậu được?" Tả Trì nói trắng ra.
Cố Miểu Miểu bật cười, "Tôi không biết cậu là nghiêm túc hay chơi đùa, nhưng tôi nói rõ ràng cho cậu biết, cậu không phải gu của tôi, khuyên cậu không cần lãng phí thời gian."
"Còn chưa chung đυ.ng, sao biết tôi không phải gu cậu?" Tả Trì da mặt thật dày, căn bản không vì lời của Cố Miểu Miểu mà dao động, "Hay là nói cậu đã có người mình thích?"
Đầu ngón tay cậu ta chỉ bàn học Lâm Dữ An: "Thích người này?"
"Ai nói tôi thích anh ấy!" Cố Miểu Miểu trong lòng hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi phản bác: "Chúng tôi là bạn, cậu đừng sỉ nhục tình bạn của chúng tôi!"
"Ồ? Phải không?" Tả Trì cười như không cười đánh giá biểu tình của Cố Miểu Miểu trong chốc lát, không biết là tin hay không tin, sau một lúc lâu, cậu ta nói: "Được rồi, nếu cậu không thích ai, thì tôi đây sẽ theo đuổi cậu, Cố Miểu Miểu, về sau chiếu cố nhiều hơn nha."
Cậu ta thừa dịp Cố Miểu Miểu không chú ý, cường thế xoa xoa tóc cô.
Nếu không phải cậu ta đi nhanh, Cố Miểu Miểu thiếu chút nữa đã đứng lên đánh cậu ta rồi.
Cố Tư Ngôn ở phía sau nhìn, mông khẽ nhúc nhích, nhưng thấy Tả Trì đi rồi, lại ngồi trở về, cậu bạn ngồi cùng bàn chế nhạo nói: "Tư ngôn, em gái cậu rất được hoan nghênh nha, xem ra học sinh chuyển trường này thật sự thích em gái cậu, cậu nói xem, cậu ta có thể theo đuổi được không? Tớ thấy Tả Trì lớn lên cũng không tồi, không thua kém cậu và Lâm Dữ An, hơn nữa tớ nghe nói nhà cậu ta cũng rất có tiền."
"Đuổi không kịp." Cố Tư Ngôn chém đinh chặt sắt trả lời.
Cậu bạn ngồi cùng bàn kinh ngạc: "Sao cậu lại khẳng định như vậy, có phải biết cái gì không, em gái cậu thích ai sao?"
"Dù sao cũng đuổi không kịp." Cố Tư Ngôn lời ít mà ý nhiều, mím chặt miệng.
Cậu bạn ngồi cùng bàn thấy không hóng được gì, chỉ có thể mím môi, nói chuyện phiếm với bàn trên.
Cả buổi học, Cố Miểu Miểu đều thất thần, sau khi tan học, cô gấp không chờ nổi kéo anh trai tới Lâm gia thăm Lâm Dữ An.
Vì cho cậu bất ngờ, bọn họ không báo trước.
Buổi sáng Lâm Dữ An ở phòng khám truyền dịch, buổi chiều thì ở trong nhà ngủ, ra một thân mồ hôi, lúc hai người Cố Miểu Miểu tới, cậu đang tắm ở trong phòng tắm.
Bảo mẫu ở Lâm gia đều rất quen thuộc với hai người, cho nên cũng không báo trước cho Lâm Dữ An, để bọn họ tùy ý lên lầu tìm Lâm Dữ An.
Cố Tư Ngôn nhất thời muốn đi toilet, bảo em gái lên trước.
Cố Miểu Miểu vâng một tiếng, nhanh chóng chạy lên lầu hai.
Bảo mẫu nói Lâm Dữ An còn đang ngủ, Cố Miểu Miểu liền không gõ cửa, mà thử thăm dò vặn tay nắm cửa, thả nhẹ bước chân đi vào.
Đi qua một lối nhỏ, rẽ vào một góc mới là giường của Lâm Dữ An.
Cố Miểu Miểu còn tưởng rằng cậu nằm trên giường, không chút suy nghĩ quay người đi ra ngoài, lại thấy Lâm Dữ An từ trong phòng tắm đi ra, chỉ cuốn khăn tắm nửa thân dưới, đang lau mái tóc ướt sũng.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Miểu Miểu trợn tròn mắt, đôi mắt không chịu khống chế liếc xuống một chút, sao cô lại không biết Lâm Dữ An có cơ bụng tám múi chứ?
Đường cong nhân ngư* hai bên cũng rất đẹp, đúng lúc có một giọt nước chảy dọc theo đường cong vân da* trượt xuống dưới, hoàn toàn thấm vào khăn tắm rồi biến mất.
* Đường cong nhân ngư: dùng để chỉ hai đường hình chữ V ở hai bên bụng nam giới gần với đỉnh xương chậu, bởi vì chúng giống phần dưới hơi co lại của con cá. Như ảnh:
* Vân da: là chất lượng bề mặt được cảm nhận của một tác phẩm nghệ thuật.
"Miểu Miểu, sao em lại tới đây?" Giọng Lâm Dữ An kinh ngạc vang lên.
Cố Miểu Miểu lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, "A" một tiếng, đôi tay che mặt lại, xoay người sang chỗ khác, "Sao anh lại không mặc quần áo!"
Lâm Dữ An cũng nhớ tới mình còn cuốn khăn tắm, tim đập loạn xạ, tai cũng có chút phiếm hồng, vội vàng nói: "Em đợi đã, anh đi đổi một chút."
Cậu xoay người trở lại phòng tắm, thay một cái áo tắm dài đi ra, "Được rồi, anh đổi xong rồi."
Lúc này Cố Miểu Miểu mới dám xoay người nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ vẫn rất hồng, "Anh đang bị cảm, sao còn tắm rửa, còn có tóc anh nữa, mau đi sấy khô đi, máy sấy nhà anh ở đâu?"
"Lúc ngủ ra mồ hôi." Lâm Dữ An ôn nhu giải thích, sau đó đi tới bên cạnh bàn lấy máy sấy, Cố Miểu Miểu thúc giục cậu mau sấy, còn muốn tự mình sấy cho cậu, "Em giúp anh."
"Không cần, tự anh có thể sấy." Lâm Dữ An giơ tay ngăn cản, ôn nhu cười cười, tự mình cắm điện, sấy tóc.
Tiếng của máy sấy lớn, hai người không nói chuyện được, Cố Miểu Miểu lại luôn nhớ tới cơ thể cường tráng vừa rồi của Lâm Dữ An, tim nhảy loạn xạ, nhất định phải tìm thứ gì đó dời lực chú ý mới được, cô chỉ giá sách trên bàn Lâm Dữ An, ý là mình muốn xem.
Lâm Dữ An gật gật đầu, ánh mắt ý bảo cô tùy ý lấy.
Cố Miểu Miểu liền không ngừng lật xem, khi thấy một quyển album, đôi mắt cô sáng ngời, bỗng nhiên muốn xem trong album ảnh của Lâm Dữ An có cái gì, tuy rằng hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng ảnh chụp Lâm Dữ An khi còn nhỏ, cô chưa từng xem qua.
Lâm Dữ An không nghĩ tới Cố Miểu Miểu sẽ lấy album của mình, cậu lập tức tắt máy sấy, không được tự nhiên lên tiếng: "Em muốn xem album sao?"
Cố Miểu Miểu quơ quơ album trong tay, cười nói: "Đúng vậy, em còn chưa từng xem album nhà anh, sao, không thể cho em xem? Hay là anh có lịch sử đen tối?"
Lâm Dữ An nhíu mày, không biết nghĩ đến cái gì, nhất thời không nói chuyện.
Cố Miểu Miểu nghĩ cậu thực sự có lịch sử đen, càng cảm thấy hứng thú, kéo ghế ngồi vào bên cạnh cậu, thân mật huých bả vai cậu một cái, buột miệng thốt ra lời làm nũng: "An ca ca, chúng ta lớn lên cùng nhau, anh như thế nào em còn chưa thấy qua chứ, cho dù là lịch sử đen hẳn là cũng không việc gì phải giấu giếm em đi? Cho em xem đi, được không? Làm ơn đó."
An ca ca?
Trái tim Lâm Dữ An căng thẳng, không đoán được Cố Miểu Miểu sẽ đột nhiên gọi cậu là An ca ca.
Đã rất lâu rồi cô không gọi như vậy.
Sợi dây căng thẳng trong não bỗng dưng đứt, Lâm Dữ An bừng tỉnh gật đầu: "Em muốn xem thì xem đi."
Cậu luôn không có sức chống cự khi cô làm nũng, khi còn nhỏ như thế, hiện tại càng là như thế.
Có lẽ Cố Miểu Miểu vĩnh viễn không biết, chỉ cần cô làm nũng, cậu cái gì cũng có thể nghe theo cô.
"Em biết anh tốt nhất mà." Cố Miểu Miểu cong mi cười, vui vẻ đem album đặt trên bàn sách, mở ra.
Sau đó cô kinh ngạc.
Bên trong album, không có ảnh chụp Lâm Dữ An khi còn nhỏ, hoặc là nói, căn bản không có ảnh nào của cậu, ngược lại bên trong cơ hồ đều là của cô, anh trai cô, cùng với một số ảnh chụp chung của ba người họ.
"Đây là......" Cố Miểu Miểu ngẩn ngơ nghiêng mắt nhìn Lâm Dữ An: "Đây là album ảnh anh đặc biệt làm cho ba chúng ta sao? Không phải nhà anh ư?"
Lâm Dữ An chua xót cười, nhẹ nhàng nói: "Không, đây là album nhà anh, nhưng anh không chụp nhiều ảnh cùng ba mẹ, bọn họ cũng không chụp nhiều ảnh cho anh. Nếu không phải mẹ em chụp nhiều cho chúng ta khả năng cuốn album này cũng không được dùng."
"Cái gì......" Cố Miểu Miểu không thể tin được, đồng thời trong lòng như bị tảng đá đè ép, hô hấp tắc nghẽn.
Khi còn bé, Cố Miểu Miểu đương nhiên ở một mức độ nào đó hiểu ba mẹ Lâm Dữ An, chú Lâm và dì Lâm đều là người cuồng công việc, từ nhỏ nuôi thả* Lâm Dữ An, đến bây giờ cô còn nhớ rõ, lúc mình và Lâm Dữ An quen nhau, cô làm tay cậu bị gãy, ba mẹ cậu cũng không tới bệnh viện xem cậu.
* Nuôi thả: là để cho con được tự do trải nghiệm và lãnh hậu quả tự nhiên từ những hành động, quyết định của chúng – trong một môi trường an toàn và cha mẹ có thể quan sát, làm chủ.
Khi còn nhỏ cô không hiểu ý nghĩa của nó, sau khi trưởng thành, tiếp xúc nhiều với chú Lâm và dì Lâm, cô mới hiểu được, không phải ba mẹ nào cũng sẽ ôn nhu làm bạn với con mình.
Ít nhất Lâm Dữ An không phải.
Cho nên từ nhỏ mẹ cô cũng rất đau lòng cho Lâm Dữ An, đi đâu chơi, đều bảo anh trai và cô gọi cậu, ba người bọn họ là bạn bè không có gì giấu nhau, là...... Giống như người thân vậy.
Chỉ là không ngờ sự tình còn tàn nhẫn hơn.
Cố Miểu Miểu đột nhiên không muốn xem album nữa, cô khép lại, "Rất xin lỗi An ca ca, em không nên xem."
"Đồ ngốc, có cái gì không thể xem, chẳng lẽ là ảnh ba chúng ta em không muốn nhìn?" Lâm Dữ An áp xuống cảm xúc tiêu cực, buồn cười nhìn cô gái.
Cố Miểu Miểu dẩu miệng, khổ sở lắc đầu, "Không phải, em chỉ là...... Chỉ là......"
"Chỉ là thương hại anh?" Lâm Dữ An giúp cô nói tiếp.
Cố Miểu Miểu ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, "Không phải, em đau lòng."
Năm chữ, khiến Lâm Dữ An kinh ngạc, cậu sững sờ đối diện với Cố Miểu Miểu, không biết qua bao lâu, cậu chậm rãi cong môi mỉm cười, nâng tay xoa đầu cô gái: "Không cần đau lòng, anh đã quen rồi, hơn nữa hiện tại cũng khá tốt."
"Tốt chỗ nào chứ, anh bị bệnh, ba mẹ anh không hỏi anh sao?" Cố Miểu Miểu ồm ồm hỏi.
Lâm Dữ An thản nhiên nói: "Anh không nói cho bọn họ, bọn họ không biết anh bị bệnh."
"Vậy bảo mẫu nhà anh không nói với ba mẹ anh sao? Em nghĩ khẳng định sẽ nói chứ?" Cố Miểu Miểu rất thông minh, lập tức liền đoán trúng.
Lâm Dữ An thu hồi tầm mắt, đem máy sấy trong tay để trên bàn sách, rút phích cắm, tóc cơ bản đã khô, không cần sấy nữa: "Chỉ là cảm mạo bình thường, cũng không cần phải để ý."
Nơi nào không cần để ý chứ, cô và anh trai bị bệnh, ba mẹ đều sẽ chăm sóc bọn họ. Rõ ràng chú Lâm và dì Lâm trong lòng chỉ có sự nghiệp, hoàn toàn không có con trai của mình.
Có đôi khi, Cố Miểu Miểu thật sự tức giận, rất muốn đứng trước mặt chú Lâm và dì Lâm, vì Lâm Dữ An đòi công bằng.
Nhưng mà, cô là tiểu bối, làm vậy sẽ không lễ phép.
"Lâm Dữ An, về sau nếu anh bị bệnh, bất luận lớn hay nhỏ, em đều sẽ tới xem anh." Cố Miểu Miểu mở to hai mắt, rất nghiêm túc hứa hẹn.
Tim Lâm Dữ An rung động, còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên cô gái trước mặt nghiêng người, ôm chặt cậu, "Đương nhiên, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, có thể không bị bệnh thì đừng bị bệnh, chúng ta đều phải khỏe mạnh, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi, được không?"
Không nhìn thấy mặt cô gái, chỉ có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô, Lâm Dữ An rốt cuộc không kìm nén được tình cảm trong mắt.
Cậu phóng túng chính mình nâng tay lên, rất nhẹ rất nhẹ ôm lấy cô.
Lại không dám dùng quá sức, chỉ là hơi dán vào quần áo của cô.
"Ừm, được, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi." Cho dù em gả cho người khác, anh cũng sẽ bảo vệ em.
Lâm Dữ An yên lặng hứa hẹn ở trong lòng.
Cố Tư Ngôn ở chỗ ngoặt nhìn hai người ôm nhau, khuôn mặt từ trước đến nay lạnh lùng gợi lên một tia cười.
Hai người ngốc.
Cũng không biết khi nào bọn họ sẽ phát hiện tình cảm dành cho nhau.
Nhưng loại chuyện này người khác không tiện nhúng tay, bọn họ cần tự mình nhận ra, cậu sẽ chậm rãi chờ xem, dù sao cậu đoán lên đại học hai người sẽ ở bên nhau.
Nghĩ vậy, Cố Tư Ngôn độ cong khóe môi gia tăng, bước chân rất nhẹ đi đến ngoài cửa, cho bọn họ có thêm thời gian ở cùng nhau.
Cố Miểu Miểu ôm Lâm Dữ An có chút không muốn buông ra, thứ nhất không nỡ, thứ hai, khóc nhè làm cô ngượng ngùng.
Cô lấy tay lau nước mắt trên mặt, không khống chế được hít nước mũi.
Lâm Dữ An lập tức duỗi cánh tay, lấy giấy, trở tay đưa cho cô: "Cho em."
Cố Miểu Miểu xấu hổ cầm tờ giấy, xì nước mũi mới buông Lâm Dữ An ra, đầu rũ xuống rất thấp, "Vừa rồi có bụi bay vào mắt em."
Lâm Dữ An khóe môi nhếch lên, không vạch trần cô, mà ôn nhu "Ừm" một tiếng, theo cô nói: "Ngẩng đầu lên để anh xem trong mắt còn có bụi không?"
Cố Miểu Miểu nghe lời nâng khuôn mặt nhỏ, Lâm Dữ An làm như có thật nhìn gần, nghiêm túc nói: "Ừm, không có."
Cố Miểu Miểu thấy bộ dáng nghiêm túc của cậu, thật sự không nhịn được, cười khúc khích.
Lâm Dữ An thấy mặt cô giãn ra, cũng cười theo.