"Yêu thầm lẫn nhau"
Những lời Tả Trì nói vào buổi sáng đã truyền khắp toàn bộ trường học, diễn đàn của trường và trong lén lút, bọn học sinh đều đang thảo luận chuyện này.
Cố Miểu Miểu đối với việc này trừ cạn lời thì chính là tức giận, cơm trưa cũng không muốn ăn, cô đem đôi đũa trong tay ném lên trên bàn, tức giận dựa vào ghế, khoanh tay trước ngực.
Lâm Dữ An đầu ngón tay dừng lại, nghiêng mắt nhìn cô, "Miểu Miểu, vì loại chuyện này tức giận không đáng, em đừng nghĩ đến nó nữa."
"Sao em có thể không nghĩ tới, hiện tại cậu ta biến em giống như con khỉ trong vườn bách thú, đi đâu cũng bị người ta nghị luận, cậu ta cho rằng cậu ta là ai, Cố Miểu Miểu em cần cậu ta để mắt chắc?" Cố Miểu Miểu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bài xích không chịu được.
Cố Tư Ngôn buông đũa, nhìn em gái: "Miểu Miểu, cũng không phải chưa từng có ai thổ lộ với em, em không cần phản ứng lớn như vậy."
"Nhưng không ai giống như cậu ta, có phải cậu ta cho rằng bản thân ngầu và đẹp trai lắm không? Nhưng ở trong mắt em, quả thực ấu trĩ chết mất, trẻ trâu chết mất, xấu hổ chết mất, ngón chân em cũng phải moi ra một mẫu ba phân đất* rồi." Cố Miểu Miểu hiện tại nhớ tới bộ dáng Tả Trì thổ lộ ở trên bục giảng kia, sẽ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, cô xoa xoa cánh tay, ê răng khẽ cắn môi.
* Một mẫu ba phân đất: có nghĩa là nhỏ, không đáng kể.
Cô bạn thân Trần Linh giúp cô chà xát cánh tay: "Được rồi Miểu Miểu, không phải chuyện lớn gì, điều này chứng minh Tả Trì kia tinh mắt, cậu chính là hoa khôi trường chúng ta, cậu ta thích cũng rất bình thường."
"Ai cần cậu ta thích." Nên thích thì không thích, không nên thích thì một hai phải thích. Cố Miểu Miểu nghĩ đến đây liền có chút đau lòng, cô hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm Dữ An.
Cậu đẩy mắt kính, ngón tay thon dài trắng nõn giống như ngọc sứ tinh xảo, phát hiện cô đang nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại đây.
Cố Miểu Miểu trong lòng run lên, vội vàng chớp mắt cúi đầu.
Lâm Dữ An thấy dáng vẻ vẫn không thoải mái của Miểu Miểu, chần chờ một chút, giống như trước, xoa xoa đầu cô: "Được rồi, chỉ là một người xa lạ mới chuyển tới mà thôi, không cần vì cậu ta mà cơm cũng không ăn, không đáng, hay đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị em, anh đi mua cho em món khác nhé?"
Xúc cảm ấm áp quen thuộc trên đỉnh đầu làm tâm trạng bực bội của Cố Miểu Miểu đột nhiên bình phục, cô hơi giật mình ngẩng đầu nhìn Lâm Dữ An, An ca ca đã lâu không sờ đầu cô như vậy.
Trước kia khi còn nhỏ, mỗi ngày cô ước gì trưởng thành sớm một chút, nhưng nhưng bây giờ khi đã thực sự trưởng thành, mới biết được vẫn là khi còn nhỏ hạnh phúc hơn, lúc ấy, cô có thể tận tình làm nũng với Lâm Dữ An, nhưng hiện tại không được, hiện tại nam nữ khác biệt, bọn họ chỉ tính là bạn, không thể vượt qua ranh giới.
Cố Miểu Miểu chóp mũi ê ẩm, An ca ca biết mình thích anh ấy sao? Nếu biết rồi thì anh ấy sẽ đáp lại thế nào? Là rời xa cô, hay là...... Rời xa cô.
Cố Miểu Miểu không dám nghĩ tiếp nữa, có những kết quả cô không tiếp nhận nổi, khó chịu gục đầu xuống, Cố Miểu Miểu rầu rĩ nói: "Không cần, em liền ăn cái này đi."
Không muốn luôn bị coi là em gái, cho nên cô muốn trưởng thành, phải học cách không làm phiền anh ấy nữa.
"Nha, Miểu Miểu, cậu ở đây sao?" Một giọng nói cà lơ phất phơ từ xa tới gần.
Cả bốn người đang ăn cơm ở trong một góc căng tin lầu hai đều ngẩng đầu nhìn qua, thấy là Tả Trì cùng với hai nam sinh khác trong lớp, Lâm Dữ An nheo đôi mắt sau cặp kính.
Cố Tư Ngôn cũng trầm mặt, cậu không thích nam sinh không đứng đắn này tiếp cận em gái mình.
"Cậu tới đây làm gì?" Cố Miểu Miểu thật vất vả mới nguôi giận, hiện tại nhìn thấy Tả Trì, cơn tức lại bùng lên, trừng mắt nói với đối phương.
Tả Trì một tay đút túi, lười biếng đi tới chỗ bọn họ: "Chỗ này là căng tin, tôi không thể tới đây ăn cơm sao? Bạn học Miểu Miểu, sao cậu lại hung dữ như vậy, tốt xấu gì tôi cũng là bạn cùng lớp mới, cậu không thể ôn nhu với tôi sao?"
"Muốn tôi ôn nhu với cậu, vậy cậu cũng đừng không có việc gì thì xuất hiện trước mặt tôi, tôi thấy cậu liền phiền." Cố Miểu Miểu hiếm khi phản kháng với bạn cùng lớp mới quen như vậy, Tả Trì xem như là người đầu tiên.
"Cố đại tiểu thư thật hung dữ." Tả Trì cười cười, kéo cái ghế gần đó muốn ngồi bên cạnh Cố Miểu Miểu, nhưng còn chưa tới gần, một chiếc chân dài duỗi tới chặn lại ghế của cậu ta.
Cậu ta nheo mắt, nhìn về phía Lâm Dữ An ngồi cùng bàn với Cố Miểu Miểu.
Nhướng mày, vẻ mặt vô tội: "Vị bạn học Lâm này là có ý gì?"
Lâm Dữ An thong thả ung dung cởi nút tay áo sơ mi, giọng nói ôn nhu nhưng không kém phần lạnh lùng: "Bàn chúng tôi không chào đón cậu, phiền cậu đi bàn khác."
"Ầy, hoá ra học sinh Kim Gia các người hoan nghênh học sinh mới như vậy sao?" Tả Trì đuổi cũng không đi, cậu ta kéo ghế về một chút, trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Dữ An, rất kiêu ngạo: "Bạn học Lâm, sáng nay tôi nghe qua rất nhiều chuyện về cậu, tôi biết cậu là đệ nhất giáo thảo* của trường chúng ta, cùng bạn học Miểu Miểu là bạn bè thân thiết, mỗi ngày đều đi theo phía sau cậu ấy và anh cậu ấy."
* Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.
Nói đến đây, đôi mắt Tả Trì nhíu lại, xấu xa nhếch một bên môi, giễu cợt nói: "Tôi còn nghe nói, công việc của ba mẹ cậu hoàn toàn dựa vào Cố gia, cho nên cậu là người hầu của bọn họ sao?"
Toang ——
Một cái bát bỗng dưng quăng tới.
Tất cả học sinh đang ăn cơm ở lầu hai đều đồng loạt nhìn về phía họ, ở lầu một cũng ngẩng đầu lên xem. Thấy Cố đại tiểu thư ném vỡ bát, mọi người liền mở to hai mắt xem trò hay, đồng thời cũng bàn luật ở phát sóng trực tiếp trên diễn đàn trường.
【 Vãi, Cố đại tiểu thư phát hỏa rồi! 】
【 Má ơi, học sinh mới chuyển tới thật kiêu ngạo, vậy mà chọc tức Cố đại tiểu thư! 】
【 Nhưng tôi cảm thấy cậu ta thật quá đáng, sao có thể nói giáo thảo Lâm là người hầu, tức giận! 】
【 Nhưng tôi cũng cảm thấy Lâm Dữ An thật sự giống "người hầu", cậu ta rất bảo vệ hai anh em Cố gia, mà công việc của ba mẹ cậu ta đích xác dựa vào Cố gia, còn không phải là nhà bọn họ phụ thuộc vào Cố gia sao? 】
【 Hỡi các chị em, buổi sáng tôi nghe được, Tả Trì này là nhà mới nổi trong giới kinh doanh ở Hải Thành chúng ta mấy năm gần đây, trước kia Tả Trì học ở nước ngoài, năm nay mới về nước, nghe nói là muốn cậu ta trở về để liên hôn. 】
【 Vãi, liên hôn? Còn chưa thành niên đâu. 】
【 Đính hôn sao, kẻ có tiền không phải đều như thế này hả, đính hôn trước, qua mấy năm thì kết hôn, nói không chừng nhà Tả Trì sẽ liên hôn với Cố gia đấy. 】
【 Sợ là sẽ không đâu, Cố gia đã hưng thịnh nhiều năm như vậy, Cố đại tiểu thư cần dựa vào liên hôn để củng cố sự nghiệp gia tộc sao? 】
【 Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*, nhà chồng có lợi còn hơn không, nói không chừng đúng là có khả năng, mọi người đừng nói sớm như vậy. 】
* Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: là ngạn ngữ Trung Quốc, ẩn dụ cho sự vật trong thế gian hay số phận con người luôn biến đổi không ngừng, thăng trầm, vinh nhục không có số phận nhất định.
Thảo luận trên diễn đàn khí thế ngất trời, mà trên thực tế, sau khi Cố Miểu Miểu quăng vỡ bát, Lâm Dữ An và Tả Trì đều có chút kinh ngạc nhìn về phía cô.
Cố Miểu Miểu hiếm khi bày ra dáng vẻ đại tiểu thư, luôn luôn dễ tính hoà nhã, chỉ là lúc này, cô rất tức giận, đến trước mặt Tả Trì, từ trên cao nhìn xuống cậu ta: "Tả Trì, hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám sỉ nhục Lâm Dữ An, tôi tuyệt đối không khách khí với cậu!"
Tả Trì đương nhiên sẽ không sợ Cố Miểu Miểu tức giận, nhưng cậu ta thật sự đối với cô nhất kiến chung tình, cho nên cậu ta để ý, híp híp mắt, ẩn ý nhìn cô, lại nhìn Lâm Dữ An, theo tin tức cậu ta nghe được, không phải hai người có tình cảm, ngược lại là Lâm Dữ An và Cố Tư Ngôn có khả năng hơn.
Là bởi vì quan hệ bạn bè sao?
Bọn họ dù sao cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, quan hệ tốt rất bình thường.
Tả Trì cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Cố Miểu Miểu, cậu ta đầu hàng giơ hai tay lên, "OK OK, tôi sai rồi, lâu lắm chưa nói tiếng Trung, nên không rành lắm, xin lỗi, bạn học Lâm, rất xin lỗi."
Cậu ta biết sai liền sửa, Lâm Dữ An cũng không keo kiệt như vậy, ít nhất bề ngoài không biểu hiện ra bất thường, nhàn nhạt nói: "Thấy cậu mới chuyển đến, không sao."
Tả Trì cong môi cười, vỗ vỗ tay đứng lên, "Trưa nay không làm hỏng hứng thú của mọi người nữa, tôi đến bàn khác, các người từ từ ăn."
Trước khi đi, cậu ta nhìn chằm chằm Cố Miểu Miểu, nữ sinh còn đang tức giận, đôi mắt trừng rất lớn, khuôn mặt nhỏ bởi vì phẫn nộ mà hơi ửng hồng mê người, cậu ta không tự chủ được nâng tay, rất muốn trêu ghẹo nhéo má cô một cái, lại bị Lâm Dữ An dùng sức chế trụ cổ tay, đáy mắt toả ra sự lạnh lùng dưới kính bạc: "Tôi thấy cậu không chỉ nói không rành, khả năng đã quên lễ phép trong nước không còn một mảnh, muốn tôi giúp cậu nhớ lại sao?"
Cổ tay bị nắm chặt đến đau nhức, Tả Trì sắc bén nhìn Lâm Dữ An, nam sinh này nhìn giống như một thư sinh yếu đuối, không nghĩ tới sức lực lớn như vậy, xem ra giống cậu ta đã luyện tập qua.
Tả Trì cảm thấy về nước học càng thêm thú vị, cậu ta cười một tiếng, "Cảm ơn đã nhắc nhở, về sau tôi sẽ nhớ rõ, bye, tôi đi đây."
Ánh mắt ý bảo Lâm Dữ An buông tay.
Lâm Dữ An lãnh đạm buông tay, Tả Trì xoa cổ tay không thoải mái, hoàn toàn rời đi.
Lúc này, Cố Miểu Miểu càng không có tâm trạng ăn cơm, cô đá ghế dựa: "Em không ăn nữa, anh, anh giúp ta thu dọn một chút bát vỡ trên đất, em đi trước."
"Miểu Miểu, cậu đi đâu vậy? Đợi tớ." Trần Linh vội vội vàng vàng đuổi theo.
Lâm Dữ An vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng nghĩ nghĩ, lại dừng lại, trầm mặc đi lấy chổi tới quét mảnh vỡ bát. Cậu và Cố Tư Ngôn cũng không có tâm trạng ăn cơm, rất nhanh rời khỏi căng tin.
-
Trường quý tộc cao trung Kim Gia không có tiết tự học buổi tối, buổi chiều 5 rưỡi, tất cả học sinh tốp năm tốp ba ra khỏi phòng học, từng chiếc siêu xe tiến vào đón thiếu gia tiểu thư nhà mình.
Hôm nay Cố Miểu Miểu không muốn về sớm như vậy, sau giờ học, cô nói với anh mình muốn đi chơi với Trần Linh, hai người khoác tay nhau đi.
Lâm Dữ An nhíu mày, lo lắng nhìn bóng lưng cô, "Tư ngôn, em không đi cùng em ấy sao?"
"Anh vẫn coi như khi còn nhỏ, em ấy cần chúng ta thời thời khắc khắc đi theo em ấy sao?" Cố Tư Ngôn bình tĩnh trả lời.
Lâm Dữ An nghiêng mắt nhìn Cố Tư Ngôn: "Vậy em không lo lắng em ấy sao? Hôm nay em ấy còn tức giận."
"Anh cũng biết tính tình em ấy, em ấy không muốn ai đi cùng, cũng không nghe người khác nói gì." Cố Tư Ngôn nói đến đây, dừng một chút, chuyển chủ đề, "Cũng không đúng, anh nói có khi em ấy vẫn nghe, nếu không anh đi xem em gái em đi."
"Anh đi?" Lâm Dữ An hơi giật mình.
Cố Tư Ngôn mặt mày nhu hòa vài phần, vỗ vỗ bả vai cậu: "Đúng vậy, anh đi đi, cảm ơn người anh em, lát nữa mời anh ăn cơm."
Dặn dò xong, Cố Tư Ngôn nhàn nhã ngồi trên chiếc Rolls-Royce của nhà mình rời đi.
Lâm Dữ An thở dài, có chút đau đầu, không phải cậu không muốn đi theo Cố Miểu Miểu, mà sau khi lên cao trung, cậu cùng Cố Miểu Miểu đều ăn ý xa cách nhau một ít, cho dù ngày thường hay cùng nhau ăn cơm, nhưng sau khi tan học, sẽ ít khi tiếp xúc* với nhau.
* Nguyên văn là 腻歪: có nghĩa là cảm thấy buồn chán, ghê tởm do quá nhiều lần hoặc quá lâu, để làm một số điều thân mật giữa những người yêu nhau, để nói một số lời thân mật. Mình để từ tiếp xúc cho thích hợp.
Cậu biết, đối phương chỉ coi mình là anh trai, bọn họ không có khả năng, loại yêu thầm chua xót này, đôi khi rất cần khoảng cách để giải toả, nếu không càng tới gần sẽ càng đau lòng khó nhịn.
Lâm Dữ An đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng vẫn đuổi theo Cố Miểu Miểu.
Cố Miểu Miểu dẫn Trần Linh đến hội sở Bốn Mùa, nhà bọn họ đều là khách VIP ở đây, nghe nói dì Gia Di quen với mẹ ở đây, có đôi khi mẹ sẽ dẫn cô tới chơi, đều sẽ cảm khái một câu năm tháng không buông tha ai, thời gian trôi qua thật nhanh, cô khi đó không hiểu, hiện tại mới thấm câu năm tháng thật sự không buông tha ai, sau khi lớn lên, nguyên nhân giảm hạnh phúc chính là vì có rất nhiều phiền não.
Không biết tuổi dậy thì của người khác có phải cũng như vậy hay không.
Cố Miểu Miểu và Trần Linh vui vẻ chơi vài hiệp tennis, chơi đến mồ hôi đầm đìa, cô trở tay xoa eo đi đến ghế nghỉ uống nước.
Trần Linh sau một bước đi tới, cũng vặn bình uống mấy ngụm, sau đó cô thấy Miểu Miểu vẫn không vui vẻ, thử mở miệng nói: "Miểu Miểu, cậu còn không vui sao? Tớ cảm thấy cậu hôm nay rất ngầu nha, cho dù Tả Trì có chút trẻ trâu, làm trò tỏ tình với cậu trước lớp khiến cả trường đều biết, vậy cậu cũng không cần tức giận như vậy, trước kia cũng không phải không có ai tỏ tình."
"Đều không phải vì việc này." Cố Miểu Miểu tựa lưng vào ghế, cảm xúc đặc biệt phiền muộn.
Nguyên nhân lớn khiến hôm nay cô tức giận là sau khi Tả Trì tỏ tình với cô trước mặt cả lớp, cô hỏi Lâm Dữ An có suy nghĩ gì.
Cậu trả lời chính là: "Miểu Miểu nhà chúng ta vẫn được hoan nghênh như vậy."
Giọng điệu đó, nghe như thế nào cũng coi như cô là em gái. Cô lúc ấy liền tức giận, buổi sáng cũng không nói chuyện với cậu, mà giữa trưa, Tả Trì kia lại sỉ nhục An ca ca như vậy, cô lại càng tức giận.
Người hầu?
Cô hận nhất khi nghe hai chữ đó.
Bởi vì cô từng nghe ba mẹ An ca ca nói hai chữ này, đó là sau khi thi lên cao trung, lúc ấy cô đến nhà An ca ca chơi, không cẩn thận nghe thấy ba mẹ cậu bảo cậu nhất định phải chiếu cố cô nhiều hơn, giống người hầu mà hầu hạ cô.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ An ca ca nắm chặt tay, cơ thể run rẩy.
Cậu nhất định cảm thấy bị sỉ nhục, nhất định cảm thấy rất ủy khuất.
Mà thẳng đến một khắc kia, cô nhớ lại quá khứ, mới phát hiện mình thật sự hưởng thụ lòng tốt mà An ca ca đối với cô, có chuyện gì cũng thích bảo cậu đi làm, có lẽ người ở bên ngoài sẽ thấy chính là cô đang sai người hầu.
Thế là từ đó, cô nỗ lực áp chế tình cảm của mình, bắt đầu mang lên mặt nạ người lớn, sau khi lên cao trung, xa cách với cậu một chút, gần đây thứ nhất là sợ tình cảm bị cậu phát hiện, thứ hai không muốn mọi chuyện phiền đến cậu, không muốn biến cậu thành người hầu trước mặt người ngoài.
Kết quả hôm nay Tả Trì vậy mà lại nói ra lời đó, lúc ấy thật sự hận không thể cho Tả Trì một cái tát, cậu ta quá đáng ghét!
Loại người này, dù cho đàn ông cả thế giới chết hết cô cũng sẽ không thích cậu ta!
"Vậy còn vì cái gì?" Trần Linh tò mò hỏi: "Là...... chuyện Tả Trì sỉ nhục Lâm Dữ An?"
"Cũng có, dù sao đều có." Cố Miểu Miểu xua xua tay, "Bỏ đi, không đề cập tới chuyện này nữa, càng nhắc tớ càng phiền. Đi thôi, không chơi nữa, về nhà."
"Được." Thấy Miểu Miểu không muốn nhắc đến, suy nghĩ của Trần Linh cũng không tiện hỏi nữa. Hai người đi thay quần áo thể thao, tắm rửa qua loa, mặc đồng phục khi tới rời đi.
Cố Miểu Miểu nhìn theo Trần Linh lên xe, hai người hai hướng khác nhau, Trần Linh ngồi trong xe, lo lắng nói: "Miểu Miểu, cậu thật sự không cần tớ dẫn cậu về nhà?"
"Không cần, tớ gọi xe bây giờ, cậu đi trước đi." Cố Miểu Miểu vẫy vẫy tay: "Hiện tại còn sớm, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ."
"Được, cậu cũng vậy nhé." Trần Linh thấy thời gian đích xác còn sớm, liền không làm kiêu, phất tay chào, bảo tài xế lái xe đi.
Xe cô ấy vừa đi không bao lâu, mấy tên đàn ông nhuộm tóc, trên người có mùi rượu sóng vai đi đến trước mặt Cố Miểu Miểu: "Em gái, lớn lên rất xinh đẹp đó, thêm WeChat đi?"
Miệng đầy mùi rượu phun tới, Cố Miểu Miểu chán ghét lui về phía sau vài bước, trừng mắt bọn họ nói: "Cút ngay, tôi không có hứng thú nói chuyện với các người."
"Yo, tính tình còn rất nóng nảy." Một tên đàn ông xăm mình khác trên dưới đánh giá Cố Miểu Miểu, cười đến đáng khinh, "Ăn mặc giống học sinh cao trung, còn giả bộ dịu dàng, đừng cho là tao không biết loại phụ nữ như cô em chứ?"
Hắn nhìn lên bảng hiệu hội sở Bốn Mùa, rõ ràng là dùng thành kiến nhìn Cố Miểu Miểu.
Nói chung thành kiến nó gắn liền với hai chữ hội sở, khó tránh khỏi làm người ta nghĩ đến phương diện xấu, không nghĩ tới hội sở Bốn Mùa là một hệ thống thành viên, bên trong trăm phần trăm không sạch sẽ, nhưng tuyệt đối là nghề nghiệp đứng đắn, chính là nơi giải trí và thư giãn chú trọng riêng tư cho người giàu.
Cố Miểu Miểu mắt trợn trắng: "Các người không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Mẹ kiếp, giả vờ thanh cao đúng không?" Nam sinh nói chuyện khó chịu lúc đầu phun ra một ngụm nước miếng, duỗi tay muốn đẩy Cố Miểu Miểu, Cố Miểu Miểu nhấc chân định đá, nhưng cô còn chưa kịp tức giận, có một chiếc chân dài đá vào bụng đối phương.
Tên đàn ông nhổ nước miếng kêu thảm thiết, đồng bọn của hắn đều kinh ngạc nhìn về phía nam sinh cao lớn xuất hiện.
Cố Miểu Miểu cũng ngơ ngẩn, "Lâm Dữ An?"
Vẻ mặt Lâm Dữ An dịu đi, quay đầu nhìn về phía cô, "Không sao chứ?"
Cố Miểu Miểu tim đập loạn, lắc đầu, "Không sao, sao anh lại ở đây?"
"Mẹ kiếp, tên nhóc thối, có phải mày muốn đánh nhau hay không!" Lâm Dữ An còn chưa trả lời, mấy tên lưu manh đã kêu gào lên.
Lâm Dữ An cắt ngang, lạnh lẽo liếc bọn chúng: "Các người muốn đánh, tôi chiều, một đám tới hay từng người?"
"Vãi, còn rất kiêu ngạo đấy." Đám lưu manh chột dạ, chủ yếu cũng là khí thế Lâm Dữ An rất lớn, lại cao hơn bọn chúng một cái đầu, nếu đánh, không nhất định có thể thắng.
Ngoài ra, có tên tinh mắt chú ý đến logo trường trên áo sơ mi trắng của Lâm Dữ An, vội vàng nói: "Anh Cường, hai đứa này giống học sinh cao trung, chúng ta không thể trêu vào, vẫn nên đi thôi, đả thương vị thành niên, bị cảnh sát bắt sẽ rất phiền toái."
Lời này kinh sợ đến mấy người, bọn chúng nhìn nhau một chút, thả lại câu "Chờ đó", sau đó xám xịt bỏ chạy.
Cố Miểu Miểu nghiêm túc cười một tiếng: "Đúng là đám nhát gan, như vậy còn ra ngoài quậy phá."
"Em còn không biết xấu hổ mà cười." Lâm Dữ An bất đắc dĩ liếc cô gái, "Nếu anh không ở đây, em cho rằng một nữ sinh như em đối phó được với mấy tên con trai bọn chúng sao?"
"Em đánh không thắng sẽ kêu to cứu mạng, em cũng không ngốc, hơn nữa đây là cửa hội sở Bốn Mùa, em kêu một tiếng sẽ có người ra thôi." Cố Miểu Miểu cong mi cười nói: "Lại nói, không phải anh ở đây sao? Nhưng, sao anh lại ở chỗ này?"
"Đi theo hai người tới." Lâm Dữ An cũng không nói dối, ăn ngay nói thật.
Cố Miểu Miểu kinh ngạc: "Cái gì? Anh theo dõi em?"
Lâm Dữ An mím môi: "Hôm nay em vẫn luôn không nguôi giận, anh sợ em có chuyện gì, cho nên...... Xin lỗi."
Theo dõi người ta là không đúng, Lâm Dữ An không có lời nào để nói.
Nhưng Cố Miểu Miểu kỳ thật không tức giận, cô cắn cắn môi, lẩm bẩm nói: "Anh xin lỗi cái gì, em còn chưa trách anh."
Không thích thấy Lâm Dữ An xin lỗi, cảm thấy cậu như vậy là cố ý hạ thấp bản thân, có một loại hèn mọn rất khó hình dung, cô đảo mắt, thay đổi ngữ khí: "Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, nếu anh đã tới, vậy cùng em dạo phố một lát đi."
"Hả? Em còn muốn đi dạo phố?" Lâm Dữ An hơi kinh ngạc, "Em không về nhà sao?"
"Mới hơn 8 giờ, còn sớm mà." Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm nói: "Anh đi dạo với em một lát đi."
"Vậy em gửi tin nhắn báo bình an cho anh trai đi, sợ cậu ấy lo lắng cho em." Lâm Dữ An đẩy kính mắt.
Cố Miểu Miểu nghe lời gật đầu: "Được thôi."
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Tư Ngôn, Cố Tư Ngôn trả lời chú ý an toàn, liền không nói nữa.
Ba mẹ gần đây du lịch ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn cậu với em gái, nên không cần phải giải thích.
Gần đây có phố buôn bán, Cố Miểu Miểu cùng Lâm Dữ An sóng vai đi qua, gió lạnh ban đêm quất vào mặt, Cố Miểu Miểu thích ý duỗi tay chân, "Dữ An, có phải gần đây chúng ta rất lâu rồi không đi dạo phố cùng nhau?"
Lâm Dữ An gật gật đầu, không tự chủ được tầm mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng của cô: "Ừm, lâu rồi, lần trước hình như là năm hai sơ trung."
"Đúng vậy, đã lâu như vậy rồi, không thể tin được." Cố Miểu Miểu cảm khái, trong lòng đau xót, cô quay đầu nhìn nam sinh thanh tú, "Dữ An, anh có cảm thấy sau khi lớn lên một chút cũng không vui không?"
"Hả? Sao lại nói như vậy?" Lâm Dữ An không chịu nổi cô gái vẫn luôn nhìn cậu như vậy, cậu đẩy kính, dời ánh mắt.
Cố Miểu Miểu lại thấy bộ dạng trốn tránh xa cách của cậu, căm giận cắn chặt răng, "Dù sao chính là không vui, vẫn là khi còn nhỏ vô lo vô nghĩ."
"...... Cũng đúng." Lâm Dữ An tán đồng cũng không tán đồng lời này, khi còn nhỏ, cậu rất muốn trưởng thành, như vậy có thể tự mình kiếm tiền, là có thể rời khỏi ba mẹ.
Nhưng trưởng thành rồi, sau khi ý thức được mình thích Cố Miểu Miểu, có đôi khi cậu lại nghĩ vẫn không trưởng thành mới tốt, ít nhất khi đó bọn họ thân mật khăng khít, cũng không cần lo lắng đây là loại tình cảm gì.
"Oa, cái chuông gió này đẹp thật." Giọng nói vui sướиɠ của Cố Miểu Miểu cất lên, Lâm Dữ An quay đầu nhìn về phía cô, cô gái lập tức đi thẳng đến tủ kính của một cửa hàng trang sức, trong tủ kính treo một chiếc chuông gió được chế tác từ vỏ sò, đích xác rất đẹp.
Cô thích những vậy trang trí nhỏ có thể phát ra tiếng động như này, Lâm Dữ An đi qua, thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn tủ kính, góc nghiêng mặt tinh xảo được ánh đèn phác họa ra một đường cong mềm mại quyến rũ, giữa mày cậu thoáng chốc ôn nhu: "Anh đi mua cho em."
Vừa nói cậu vừa đi vào trong cửa hàng.
Cố Miểu Miểu kêu một tiếng, theo cậu đi vào, "Không cần, em tự mình mua."
"Anh mua cho em." Lâm Dữ An không giải thích bảo ông chủ gói chuông gió vào, sau đó liền muốn trả tiền.
Cố Miểu Miểu kiên trì đưa tay ra, Lâm Dữ An nắm chặt cổ tay cô: "Không cần, mua đồ cho em gái, nào có đạo lý để em gái trả tiền?"
Hai chữ em gái khiến Cố Miểu Miểu sững sờ, trái tim như bị vũ khí sắc bén đâm một nhát, đau xuyên tim.
Cô biết, cô biết Lâm Dữ An coi cô như em gái.
"Em không muốn nữa!" Cố Miểu Miểu giận dỗi nói ra, phủi tay hướng ra ngoài cửa hàng.
Lâm Dữ An nôn nóng gọi cô một tiếng, cô không nghe, ông chủ chần chờ hỏi cậu còn muốn hay không.
Lâm Dữ An kiên trì trả tiền, sau khi quét mã thành công, cậu cầm theo đồ vội vội vàng vàng đuổi theo ra ngoài.
Cô gái đã đi được 100 mét, cậu chân dài chạy nhanh tới, bắt lấy tay cô: "Miểu Miểu, em sao vậy? Được rồi được rồi, sao lại tức giận chứ."
"Ai nói em tức giận, em mới không có tức giận." Cố Miểu Miểu mũi đau, nhưng miệng cũng cứng rắn đến lợi hại.
"Còn nói em không tức giận, mặt cũng sưng thành quả bóng rồi." Lâm Dữ An ngăn cô lại, để cô mặt đối mặt với mình, dỗ nói: "Được rồi, nói cho anh nghe, làm sao vậy?"
"Không sao cả, nói không tức giận chính là không tức giận." Cố Miểu Miểu hất tay cậu ra, tiếp tục buồn bực hướng phía trước đi.
Không nên cùng cậu đi dạo phố, còn không phải tự mình rước bực.
Lấy điện thoại ra, Cố Miểu Miểu muốn gọi xe về nhà, kết quả nhìn điện thoại nên không chú ý dưới chân, dẫm phải một viên gạch nhô lên, mắt cá nhân bị bong gân, a một tiếng.
Lâm Dữ An trong lòng căng thẳng, đi qua, ngồi xổm xuống xem chân cô: "Làm sao vậy? Bong gân rồi?"
"Không...... Không sao." Cố Miểu Miểu cau mày cậy mạnh, chân khập khiễng nhảy mấy cái.
"Em đừng lộn xộn, ngồi một lát đã." Lâm Dữ An nhìn xung quanh, thấy trên ghế nghỉ chân còn chỗ trống, cậu không nói lời nào bế ngang cô gái lên, đi về phía đó.
"Ối, Lâm Dữ An, anh làm gì!" Cố Miểu Miểu kinh ngạc, đồng thời tim đập càng lúc càng nhanh, vừa thẹn vừa hoảng.
"Ôm em qua đó ngồi, để anh xem chân em." Lâm Dữ An ôm người ngồi xuống ghế, ngồi xổm trước mặt cô, cởi giày cô ra.
Cố Miểu Miểu khom lưng đè tay cậu lại: "Anh làm gì thế, em đã nói không sao mà."
"Chuyện của chân dù lớn dù nhỏ, không thể qua loa." Lâm Dữ An đẩy mắt kính, sau đó ấn cô gái ngồi xuống, "Em không cần ngượng ngùng, coi như là anh trai xem chân cho em gái đi."
Lại là anh trai, lại là em gái.
Cố Miểu Miểu l*иg ngực căng thẳng, đột nhiên không muốn nói chuyện, tùy ý để nam sinh cởi giày xoa chân cho mình, "Như vậy còn đau không?" "Có đỡ chút nào không?"
Cậu kiên nhẫn hỏi từng câu.
Cố Miểu Miểu trong lòng vừa chua vừa vui, hoá ra yêu thầm một người khó chịu như vậy, có đôi khi ngọt ngào, có đôi khi chua xót, nhưng đa số thời điểm, vẫn là chua xót.
Trên thế giới khoảng cách xa xôi nhất, nghĩ đến chính là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại trở thành anh em.
"Đỡ hơn chút nào không?" Lâm Dữ An một chút cũng không chê chân cô gái, sau khi xoa nhẹ vài cái, ngẩng đầu hỏi cô.
Cố Miểu Miểu rũ mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, cho dù cách lớp kính, con ngươi cậu vẫn sáng ngời xinh đẹp như vậy, một chút cũng không vì cận mà tan rã, "Lâm Dữ An, anh......"
Anh thật sự xem em như em gái sao? Anh có từng lúc nào thích em không?
Mỗi lần muốn hỏi, lại một lần thất bại.
Người thích trước chắn chắn là người thua, dù sao nhà cô có tiền, xuất thân lại tốt, nhưng lại sợ yêu thầm người không thích mình, sợ sau khi thổ lộ, hai người làm bạn cũng không được nữa.
"Hả? Em làm sao vậy?" Lâm Dữ An ôn nhu nhìn cô gái, "Miểu Miểu, em muốn hỏi cái gì?"
Cố Miểu Miểu chớp chớp mắt, kiêu ngạo quay đầu: "Không có gì, đột nhiên quên mất."
Lâm Dữ An nghi hoặc nhìn cô, rồi sau đó không nói gì, đeo giày cho cô.
Phía sau có hai cô gái đi ngang qua, giọng không tính là nhỏ nghị luận bọn họ.
"Oa, cậu xem, cậu bạn đẹp trai đối với bạn gái thật tốt nha, còn đeo giày cho, trời ạ, thật ngọt."
"Đúng vậy, quả nhiên đàn ông tốt đều là của người khác, sao tớ toàn gặp tra nam thế."
"Hai người thật xứng đôi, nhan sắc thật hợp."
"Quần áo bọn họ mặc hình như đồng phục trường quý tộc Kim Gia, má ơi, thiếu gia yêu đương với tiểu thư nhà giàu sao? Thật mơ mộng."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, hai người kia đã đi xa.
Cố Miểu Miểu cùng Lâm Dữ An liếc nhau, cả hai đều có chút không được tự nhiên dời tầm mắt, Cố Miểu Miểu rút chân về, cong lưng tự mình buộc dây giày: "Em tự mình đi được, cảm ơn."
"Ồ, được." Lâm Dữ An đứng dậy, gần đó có phòng vệ sinh, cậu đi rửa tay.
Sau khi trở về, thấy Miểu Miểu đi đường vẫn có chút khập khiễng, cậu lo lắng đi tới: "Muốn đi bệnh viện xem một chút không?"
"Không cần, chỉ là nhất thời có chút không thoải mái mà thôi." Cố Miểu Miểu lắc lắc điện thoại, "Em vừa mới gọi xe, chúng ta trở về đi."
"Được." Xe rất nhanh đã tới, Lâm Dữ An đưa Cố Miểu Miểu về nhà trước, nhưng xe bên ngoài không vào được, Lâm Dữ An bảo tài xế đỗ ở bên ngoài chờ cậu một lát, cậu đưa Cố Miểu Miểu về, sau khi xuống xe, cậu ngồi xổm xuống trước mặt Cố Miểu Miểu: "Anh cõng em."
Cố Miểu Miểu sửng sốt, ánh mắt sáng lên một cái lại ảm đạm đi, khẳng định là coi như anh trai cõng em gái, cô lắc đầu, "Không cần, em tự đi được."
Cô tránh Lâm Dữ An, một mình đi về phía tiểu khu.
Lâm Dữ An nhíu mày, còn có chút đau lòng, dù muốn giữ khoảng cách cũng không thể cậy mạnh như thế, rõ ràng đi còn khập khiễng, thật sự không nhìn được cô như vậy, Lâm Dữ An chạy chậm qua, ôm ngang cô lên.
Cố Miểu Miểu mặt đỏ lên, giãy giụa nói: "Anh thả em xuống, đừng như vậy."
"Em không cho anh cõng, anh chỉ có thể như vậy, không sao, vài bước mà thôi." Lâm Dữ An không dao động, kiên trì ôm Cố Miểu Miểu đến cửa nhà.
Lúc Cố Miểu Miểu được thả xuống, mặt đỏ cực kỳ, cũng quên luôn mời cậu vào nhà, "Em vào đây, anh cũng mau về nhà đi, tạm biệt."
Cô hoảng loạn chạy vào trong nhà.
Lâm Dữ An hô một tiếng cẩn thận, sau đó cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, Cố Tư Ngôn ghé vào lan can ban công phất phất tay với cậu.
Lâm Dữ An cúi đầu gửi WeChat cho Cố Tư Ngôn, nói Cố Miểu Miểu bị trẹo chân, nhờ cậu bôi thuốc cho cô.
Cố Tư Ngôn: 【 Được, em biết rồi, muốn vào ngồi một lát không? Hoặc là ngủ lại nhà em? 】
【 Không cần, anh về đây, xe đang chờ ở bên ngoài. Bye. 】 Cậu vẫy tay với Cố Tư Ngôn, rời đi.
Về tới nhà, ba mẹ vậy mà vẫn còn ở trong phòng khách xem TV. Cậu có chút kinh ngạc, một bên ở huyền quan thay giày, một bên chào bọn họ một tiếng.
Tần Minh Lị cùng Lâm Hưng Uy xoay người, nhìn thấy cậu, vội vàng vẫy tay bảo cậu qua ngồi.
Lâm Dữ An nhíu mày, không tình nguyện đi qua, xa cách nói: "Có chuyện gì sao ạ?"
Tần Minh Lị chỉ xuống sô pha đơn: "Con ngồi xuống, ba mẹ muốn hỏi con chút chuyện."
Lâm Dữ An cảm thấy trong miệng bọn họ chắc hỏi không phải chuyện gì tốt, đứng nói: "Cứ nói như vậy đi ạ, nếu không nói thì con đi lên tắm rửa."
"Đứa nhỏ này, sao càng lớn càng không kiên nhẫn thế?" Tần Minh Lị có chút không vui, đứa nhỏ này không biết sao càng lớn càng không nghe lời, vẫn là khi còn nhỏ ngoan, dễ khống chế.
Lâm Hưng Uy cũng không vui, ông ta uy nghiêm nói: "Ba mẹ nói chuyện với con con thái độ cái gì, ba nói cho con biết, với thái độ này của con sẽ không làm được chuyện lớn đâu, về sau công ty giao cho con, chỉ sợ không làm nổi!"
"Vậy đừng giao cho con." Lâm Dữ An đẩy mắt kính, chắn tầm mắt một lát, ánh mắt lạnh đến thấm người.
"Con xem con đang nói cái gì!" Lâm Hưng Uy giơ tay chỉ con trai: "Nhà chúng ta chỉ có một đứa con là con, không cho con thì cho ai, hơn nữa chúng ta vất vả nhiều năm như vậy là vì ai? Còn không phải là vì con."
"Đừng, hai người vì cái gì, hai người rõ nhất, dù sao không phải là vì con." Nếu là vì cậu thì sẽ không coi cậu là đồ vật, tùy thời mang lên bàn đàm phán.
"Lâm Dữ An!" Lâm Hưng Uy bị chọc trúng chỗ đau, tức giận vỗ sô pha, Tần Minh Lị vuốt ngực cho ông ta: "Được rồi chồng, đừng tức giận nữa, chúng ta không phải muốn nói chuyện quan trọng với Dữ An sao?"
Cô ta liều mạng chớp mắt với chồng, ý tứ là nói chuyện chính trước.
Lâm Hưng Uy chỉ có thể nén cơn tức xuống, xử lý việc chính trước, "Bỏ đi, không nói cái này nữa, gần đây quan hệ của con và Cố đại tiểu thư thế nào?"
Cố đại tiểu thư.
A ——
Từ nhỏ nghe bốn chữ này mà lớn lên, Lâm Dữ An tự giễu cười cười, ba mẹ luôn nhắc nhở cậu Miểu Miểu là đại tiểu thư, mà cậu là người hầu.
"Quan hệ của bọn con vẫn thế." Lâm Dữ An đáp có lệ.
Lâm Hưng Uy lại muốn phát hỏa, Tần Minh Lị vỗ đùi ông ta, sau đó tự mình hỏi: "Dữ An, con và Cố đại tiểu thư sắp mười tám rồi, sắp thành niên, mẹ muốn nói, có một số việc nên bàn đến rồi."
"Chuyện gì ạ?" Lâm Dữ An lạnh nhạt nhìn mẹ.
Tần Minh Lị liếc cậu một cái, cho rằng cậu đầu gỗ, một chút cũng không hiểu, "Đương nhiên là chuyện tình cảm! Muốn quan hệ hai công ty vững chắc, đương nhiên con cái hai nhà liên hôn! Con và Miểu Miểu quan hệ bạn bè nhiều năm như vậy, nếu muốn chuyển thành tình yêu cũng không khó chứ? Mẹ nói với con, Miểu Miểu rất được hoan nghênh trong vòng, rất nhiều gia đình muốn liên hôn với con bé, nghe nói Tả gia kia mấy năm gần đây phát triển, bọn họ muốn nhân cơ hội tiệc mừng thọ của chủ tịch Tả, tìm kiếm đối tượng liên hôn cho con trai, nói không chừng sẽ có Cố gia."
"Tả gia?" Nghe xong một đoạn dài, Lâm Dữ An chỉ nghe thấy hai chữ đó, nghĩ đến Tả Trì mới chuyển đến trường, cậu nhạy bén ngửi được mùi gì, sắc bén hỏi: "Con trai Tả gia có phải tên Tả Trì không ạ?"
"Chúng ta nào nhớ rõ con của ông ta tên là gì, nhưng nghe nói đứa trẻ đó lúc trước học ở nước ngoài, hình như học kỳ này muốn chuyển về, hay là đã chuyển tới trường mấy đứa?" Tần Minh Lị buồn bã nói: "Xem đi, khẳng định người ta muốn đến trường mấy đứa tìm đối tượng liên hôn, nói không chừng sẽ nhìn trúng Cố đại tiểu thư, Tả gia kia so với công ty chúng ta lợi hại hơn nhiều, ưu thế duy nhất của con cũng chỉ là lớn lên với Cố đại tiểu thư, Dữ An, con cần phải nắm chắc cơ hội!"
"Nếu mẹ nói nhà chúng ta không có ưu thế, sao mẹ lại cảm thấy Cố đại tiểu thư sẽ coi trọng một người hầu như con?" Lâm Dữ An hỏi ngược lại.
Tần Minh Lị trừng cậu: "Cho nên mẹ mới nói phải lợi dụng tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên của hai đứa, nữ sinh tuổi này rất dễ luân hãm, con chỉ cần dùng chút thủ đoạn nhỏ, bất đắc dĩ, cường thế chút cũng được, con gái có chút thích cường thế, có lẽ con còn có thể đưa con bé lên...... giường."
Chữ cuối cùng thốt ra, trên trán Lâm Dữ An nổi lên đầy gân xanh, nắm chặt tay hung hăng nện xuống chỗ tựa lưng sô pha bên cạnh mẹ mình, trong mắt tràn đầy địch ý, "Mẹ, mẹ nói lại một lần nữa thử xem?"
- -------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Đọc đến đây đúng kiểu không còn từ nào diễn tả mẹ của Lâm Dữ An luôn ấy, vì lợi ích mà không ngừng xúi giục con trai, càng đọc càng thương Lâm Dữ An, mau nhận ra tình cảm của nhau mà đến với nhau đi nào:(((