Chi chi
Ta là một cánh chim hải âu bay lượn trên trời cao, ta yêu gió, yêu trăng yêu mùi vị biển cả.
Không như ca ca tỷ tỷ của ta, ta lúc này rất ghét ăn cá sống, ghét những thứ tanh mặn.
Đôi lúc, ta cảm giác thấy ta giống loài người hơn, ta thích ăn đồ chín đặc biệt cá nướng.
Ha ha, nói ra cũng không có gì đáng tự hào, ta được coi là thông minh nhất trong bầy đàn.
Từ khi sinh ra, ta đã hiểu ngôn ngữ loài người, cách họ giao thương, cách họ giao tiếp, cả cách họ đánh bắt trên bờ biển. Vài ngư dân trên biển cũng rất quen mặt ta, ta giúp họ nhặt cá, họ giúp ta nướng cá lên ăn.
Ta vẫn còn nhớ ngày hôm ấy, khi ta chập chừng năm tuổi, một điều đã khiến ta thay đổi thói quen ăn uống của mình.
Hôm đó là một đêm trăng sáng, ta gặp gia đình chài phu nọ.
Vì mấy ngày nay không bắt được con cá nào, gia cảnh lại khốn khó, thóc gạo thì không có, nên gia đình đó vô cùng buồn rầu. Lấy đũa gắp miếng cá cuối cùng vào bát tiểu oa nhi, vị to cao nói:
– A Nhân, con nếm thử cá nướng này đi.
Ta biết gia đình này, từ khi ta có nhận thức đã thấy họ sống lênh đênh trên biển, không có nhà như bao kẻ khác, thay vào đó là một mái chòi tạm bợ, nghèo rách mùng tơi.
– Phụ thân, đây là miếng cá cuối cùng, đã ba ngày này người chỉ ăn cháo loãng rồi, người ăn đi mai có sức còn tiếp tục đánh cá.
Tiểu tử làn da đen nhẻm, đôi mắt ti hí, dáng người ốm yếu đến mức gió thổi cũng bay, nhường miếng cá cho tên to cao kia. Nhìn sâu đôi mắt, nhắm chừng tiểu tử nào bụng cũng cào ruột lắm rồi, nước miếng còn rơi lõng tỏng thế kia, thế mà có thể hạ quyết tâm không ăn cá nướng.
Khịt khịt
Mùi thơm ngào ngạt làm ta từ phía xa, cho dù không quan tâm cũng phải liếc nhìn một cái. Thật thèm quá.
Vị phu nhân ngồi cạnh là thê tử của tên cao to kia, tay xoa đầu tiểu tử, đáy mắt lộ một tia hài lòng:
– Con ăn đi, người con gầy quá
Miếng cá thì lại quá bé để chia ra làm ba, nên người này người kia, dù ai cũng muốn ăn nhưng lại không nỡ ăn. Cả nhà ba người cứ đùn đẩy miếng cá nướng qua lại.
Tiểu tử A Nhân đấy, còn nhỏ thế mà biết suy nghĩ như vậy, khiến ta đây cũng vài phần tán thưởng.
Nếu các người không ai muốn ăn, thì ta sẽ giúp.
Vù vù
Sải rộng đôi cánh, ta lướt nhẹ như một cơn gió cắp miếng cá nướng trên tay vị cao to kia đi.
– A, phụ thân ơi, chim cướp mất rồi.
Tiểu tử đối diện nhìn theo sải cánh to lớn, hô to đánh tan sự kinh ngạc trên mặt trên mặt phu phụ kia, một nhà ba người đều nhìn về phía ta, bất lực.
Nhìn phía tay mình trống rỗng, vị cao to kia mặt mày bất đắc dĩ, lại kèm vài phần tiếc nuối, áy náy hướng phía phu nhân cùng tiểu oa nhi:
– Ta làm mất rồi
– Không sao đâu phụ thân, có lẽ hải âu cũng quá đói rồi.
Tiểu tử A Nhân giãi bày, nhoẻn miệng cười, trong hắn tuy buồn nhưng chốc lát lại vui trở lại, hoàn toàn không nửa phần oán trách.
Hừ
Ta đây đâu phải người tham lam.
Các ngươi sao lại trưng cái mặt đó nhìn ta
Chén xong miếng cá kia, người ta như sinh lực tràn trề, quả nhiên, cực kì ngon.
Lấy chiếc miệng nhỏ, ta về tổ gặm ba con cá lớn, bay lại phía thuyền của gia đình kia, ném mạnh xuống
– Chi chi
Ta biết đám người này không hiểu ta nói gì đâu, nhưng bất quá ta không quan tâm, ta sải cánh bay tiếp rồi mất dạng.
Trước khi ta mất hút, vẫn nghe thấy tiểu tử đó đứng lên lớn lối nói:
– A, hải âu.
…
Gia đình này có một tài bếp núc đáng kinh ngạc, khi họ lên bờ nướng cá, thì dù ta ở cách xa bao nhiêu cũng bị thôi thúc bởi hương thơm ấy. Cứ thế, ta lại cắp lấy vài con cá lớn, đi đổi lấy một miếng cá nướng.
Dần dần, sau những ngày như vậy, ta trở thành khách quen của gia đình này.
Có một thứ ta khá thích ở các ngư dân này, là tay nghề nấu ăn họ rất khá, nếu như làm cá thì chắc chắn cá sẽ không có vị tanh, nếu như làm mực, thì mực sẽ không bị mặn.
Nhưng tính ham ăn của ta thì sao một miếng cá đáp ứng đủ chứ, từ đó ta có thói quen, sẽ ném mười con cá bự sống để đổi lấy một con cá chiên.
Hôm nay như mọi lần, ta quăng mười con cá bự xuống nơi ở của gia đình kia
– Chi chi
Vị đô con mặc áo cộc, đang dùng sức lực quăng lưới kéo cá lên bờ, nghe thấy tiếng ta liền ngoảnh mặt về phía chòi lá, vui vẻ nói:
– A Nhân, phu nhân, hải âu tới đổi cá rồi đây.
Tiểu tử gầy gò đang bắt đầu học chữ, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng hướng phía ta mà chạy tới, ôm chầm ta vào lòng, còn lấy mặt dụi dụi vào đôi cánh dày cộm, khó giấu sự thích thú:
– Chim ơi, ta chờ chim lâu lắm rồi.
Ta nhìn chằm chằm vào tiểu tử, đầu nghiêng phía trái, ngụ ý hỏi:
– Ngươi tìm ta làm gì?
Lấy từ trong tay một cái đùi gà, tiểu tử mặt hếch lên, khịt khịt mũi tự hào, lại nhìn về phía mẫu thân y.
Vị phu nhân mỉm cười hiền từ vuốt ve bộ lông của ta, nhẹ nhàng đáp:
– Mấy con cá bự dạo trước ngươi mang tới, có một loại cá thuộc loại quý hiếm, bán vô cùng được giá, nên hôm nay ta nấu gà nướng cho ngươi ăn thử.
Thật sao?
– Chi chi
Ta nhảy khỏi lòng bàn tay tiểu tử, bay lượn một vòng trên không trung để ăn mừng, gà ư? Ngửi mùi thôi đã thấy ngon rồi, lần đầu nếm thử gà làm ta rất thích thú.
Không một chút e ngại, ta lấy mỏ cắn vào đùi gà trên tay A. Nhân
Ôi..
Ta lại bay lên trời một vòng lớn nữa.
Ngon quá
Ta thích gia đình này quá đi thôi, nấu ăn thật đáng khinh ngạc.
Vị cao to kia vừa kéo cá lên bờ, cười thấy cả đuôi mắt, như mở cờ trong bụng tiến lại gần phía phu nhân:
– Ta còn lo hải âu không thích ăn thịt gà, biểu tình như vậy thì …
Chưa kịp nói dứt câu, phu nhân đã lên tiếng:
– Thì chúng ta phải nấu cho hải âu gà nhiều rồi.
Chi chi
Ta đứng trước mặt họ, nhìn thẳng đôi mắt vị phu nhân, ta muốn chắc rằng những gì phu nhân này vừa nói.
Hiểu được ý ta, vị phu nhân lấy tay đập bàn, mặt nghiêm trang:
– Lời nói ta ngươi còn nghi ngờ, ta nói sẽ thường xuyên nấu gà và dành một phần cho ngươi.
Chi chi
Ta gật đầu như gà mổ thóc, quay trở lại với đùi gà trên tay A. Nhân
Có vài sự khó xử lúc ẩn lúc hiện dưới mắt vị cao to kia, nếu không để ý, hoàn toàn không thể phát giác ra. Ta đoán có khi do thịt gà quá đắt, chừng đó cá ta mang không đủ bán để có tiền mua gà.
Được, vậy mai ta quay lại sẽ mang nhiều cá tốt hơn.
Nhìn A. Nhân, ta đánh giá:
Tiểu tử này từ ngày có ta mang cho mấy loại cá đặc biết, người đã bắt đầu có da có thịt
Khoan, nhưng tại sao hắn cứ nhìn ta chằm chằm vậy, ta đang ăn nhìn vậy làm ta ngại ngùng quá.
Chi chi
Ta cau mắt, mắng hắn, ngươi nhìn ta ăn vậy là ý gì, mẫu thân ngươi chắc chắn không thể nào không để dành gà cho ngươi.
Hắn nhìn ta ngập ngừng, thỉnh thoảng muốn nói, nhưng lời chưa phát ra lại nuốt lại.
Cho tới lúc ta ăn được một nửa, mới bẽn lẽn lên tiếng:
– Hải âu ơi, ta mới nhặt được viên đá này rất đẹp.
Tên ngốc này, thì ra muốn tặng quà ta sao?
Ha ha, mặt đỏ mọng ngại ngùng vậy rất đáng yêu. Trong lòng có chút ấm áp, ta đưa mỏ lên, gặm lấy viên đá A. Nhân đưa.
Thoạt nhìn ta khó lòng phân biết được, viên đá này có gì đặc sắc so với các viên đá khác, nhưng hắn tặng thì ta lấy.
– Ta muốn kiếm một viên đá giống như đúc, để tặng một cái cho mẫu thân, một cái cho phụ thân.
Viên đá trong miệng ta rớt ra.
Hắn dùng biểu cảm đó, để nhờ ta nhặt giùm một viên đá giống hệt?
Tên ngốc này, ta lấy miệng mổ liên tục vào tay hắn. Ngươi dám làm ta ăn dưa bở này.
Tiểu tử đó ôm bụng cười lớn, người rung lên:
– Ha ha, chim ơi, đừng mổ nữa, ta nhột
Ta thập phần oan ức, bình thường mỏ ta mà mổ chỉ có đau, từ lúc nào có nhột thế?
Đáng ghét, ta mổ tiếp, mổ chết ngươi này.
– Ha ha, dừng lại.
– Chi chi
Ta không ngừng đấy, sao ngươi dám cho ta ăn dưa bở hả?
Tiểu tử lúc sau phải dơ tay đầu hàng, khóe mắt còn đọng nước, thế mà miệng vẫn còn banh ra được:
– Ta không đùa với chim nữa, hôm nay thầy đồ trong làng khen ta thông minh đấy.
Lúc này, ta mới dừng lại, vểnh tai tiếp tục nghe hắn nói:
– Thầy nói rằng, với tư chất của ta sau này làm nên chuyện lớn.
– Chi chi
Ta biết, lần đầu gặp ngươi ta có vài phần thưởng thức, mới nhỏ đạo hiếu như vậy, không khỏi khiến người ta quý mến. Nhưng ngươi làm được chuyện lớn hay không, còn chưa biết, có khi chết vì làm người quá tốt ấy chứ.
Mắt hắn rũ xuống, nét buồn hiện rõ trên mặt, đôi tay vẽ vời trên cát:
– Nhưng ngươi cũng biết, gia cảnh ta như thế, cho dù rất vui khi được khen, nhưng ta sẽ không đi học đâu.
Hắn nhìn về phía phụ mẫu, trìu mến cùng thương yêu, tiếp tục nói:
– Ta biết ta nói ngươi cũng không hiểu đâu
Cái gì?
Cạch cạch
Tên này, ngươi dám chê ta ngốc à, ta đang hòa hoãn, nghe hắn nói thế lại tiếp tục mổ vào chân hắn.
– Á, đau
Này thì dám chê ta không hiểu này.
Cho ngươi chừa này.
– Dừng lại, dừng lại, ta nói nhầm, ngươi hiểu, ngươi hiểu ta đang nói gì.
– Chi chi
Ngươi còn biết điều đấy, ta lập tức dừng lại, thái độ đấy ta không mổ cho nát chân là may.
…
Ài dà, từ khi ăn thức ăn của đám người này, ta dần dần chán ghét đồ sống.
Ta cũng bị các bạn bè tranh lứa xa lánh vì cái tính này của ta. Làm gì có chim nào chê cá mặn chứ.
Ta cũng không hiểu, thôi cho là sở thích của riêng ta đi.
Hơn nữa, nếu như trong dòng tộc chúng ta, thì hải âu sẽ có bộ lông trắng muốt với đôi cánh màu đen hoặc xám, thì cả người ta hoàn toàn là màu trắng. Đôi lúc bị các ca ca trêu là vịt chứ không phải hải âu.
Hừ, thật tức giận mà.
Ta quý ca ca nhất, ca ta có khả năng bắt cá giỏi nhất gia đình, lại luôn chừa một núi cá cho ta.
Gió, biển cả, ta thích
Cứ thế lớn lên, từ một chim nhỏ chỉ biết nấp mình dưới đôi cánh của mẹ, ta đã trưởng thành tự do bay trên trời cao.
Giống với cha mẹ ta, ta rất ghét đứng yên trên cây, khi bay lượn tự do trên trời cao, cơ thể ta dường như nhẹ hơn, tiêu hao ít năng lượng hơn.
Ta yêu trăng, từ nhỏ ta đã không thể nào ngừng ngắm nhìn, tha thiết làm bạn với nó.
Đôi khi ta thấy mình quá ngu ngốc, một con chim nhỏ sao với mặt trăng xa vời vợi cơ chứ. Nhưng ta chưa từng từ bỏ, cứ đuổi theo ánh trăng xinh đẹp.
Ánh trăng trên biển, sóng vỗ chập chờn, nào có thứ gì trên đời này có thể mĩ diệu hơn.
Tuổi thọ của chim hải âu chúng ta khá dài, nếu so với đám con người vì chiến tranh mà tử vong, thì ta có vài phần phong thái, thư thái hơn. Cả ngày của ta chỉ quanh đi quẩn lại sáng chào đón bình minh, trưa giang cánh bay lượn, chiều bắt cá sống đổi cá nướng, tối về tổ hoặc ngắm trăng.
Cuộc sống an bình của ta cứ thế lặng trôi.
…
Năm năm sau.
A. Nhân ngày nọ, giờ đã cao hơn rồi, lúc này béo tròn béo trục, mất hẳn bộ da bọc xương năm xưa.
Đem cá đổi thịt đã thành một thói quen hằng ngày của ta.
Gia đình này lúc này đã khá khẩm hơn, đánh bắt cá cũng được mùa nhiều hơn, chiếc chòi lá năm xưa đã không còn, thay vào đó là một căn nhà gỗ.
– Chi chi
Vẫn như trước, mười con cá sống đổi một cá chiên.
Hôm nay ta đến đổi, không khí trong nhà yên tĩnh hơn mọi khi.
Nhà ba người ai nấy đều trùng xuống, ta có cảm giác không ổn.
Vị to cao là người đầu tiên lên tiếng, không nhìn thẳng vào mắt ta, hắn rầu rĩ nói:
– Hải Âu, từ ngày mai gia đình ta chuyển nơi khác sống, ngươi cũng biết chúng ta đến từ Vạn Thế quốc, chiến tranh liên miên làm chúng ta đổi nơi an cư liên tục. Nay giang sơn Vạn Thế quốc đã an ổn, chúng ta muốn trở về cố hương.
– Mấy năm qua làm ăn, chắt chiu từng đồng, nếu về quê hương vẫn còn dư chút ít để làm ăn.
Phu nhân mắt rưng rưng, cúi hẳn mặt xuống, tay nắm chặt gấu váy, khó xử nói tiếp:
– Nhờ vào nhiều loại cá đặc biệt ngươi mang tới, chúng ta mới có ngày hôm nay.
– Chi chi
Ta lắc đầu qua trái lại qua phải, ngụ ý nói:
– Là do các ngươi chăm chỉ làm ăn, chúng ta trao đổi công bằng.
Phu nhân ngẩng mặt nhìn ta, tiếp tục lên tiếng:
– Nhưng chúng ta rời đi sẽ không ai nấu cá chiên cho ngươi ăn nữa.
A. Nhân tiến lại về phía ta, lấy mặt dụi về cánh ta như ngày xưa, làm nũng:
– Ngươi đi cùng gia đình chúng ta được không?
Đi cùng với các ngươi?
Nghe có vài phần thú vị.
Các ngươi rất tốt với ta, nấu ăn rất ngon nữa, tiểu tử này thì tính tình rất trầm ổn, có hiếu có đạo, ta rất thích.
Nhưng mà, hải âu chúng ta vì biển mà sinh, vì biển mà diệt.
Ta là một cánh chim yêu tự do, sao ta có thể sống trên đất liền được chứ?
Chuyển sang một nơi mới, ta cũng không thể ở với các người cả đời được, thôi thì tách ra từ đây thôi.
Nhìn phía phu phụ kia, ta lấy từ chân mình ra hai viên đá, một cái đưa cho phu nhân, một cái đưa cho vị cao to.
Tiểu tử ngươi nhớ không, ngươi từng nhờ ta tìm hai viên đá giống nhau như đúc, nay ta đã tìm được rồi.
Tiếc là, ta không thể đi cùng các ngươi.
Ta lùi lại vài bước, lấy chân viết vài chữ trên cát, cắp lấy miếng cá chiên chuẩn bị sẵn trên bàn, ta sải cánh bay đi không lần ngoái lại.
Trên cát đề bốn chữ:
Thương lộ bình an