Cự Tuyệt Làm Gay Tôi Bị Thao Hỏng

Chương 3

Lâm Kỳ ôm ý nghĩ sớm làm xong sớm rời đi, chuẩn bị đưa tay sờ ngửi dươиɠ ѵậŧ Văn Nam Quy. Nhưng vừa nhìn một cái, anh đã lập tức sợ hãi. Cây dươиɠ ѵậŧ hơi cương cứng nằm giữa hai chân, một cây màu đỏ tím, to đến đáng sợ, gân xanh vẫn chưa phồng lên mà đã rất nặng rồi, ước chừng gấp đôi những người đàn ông bình thường. Đây vốn dĩ không phải là kích thước bình thường!

So sánh với kích thước của riêng mình, Lâm Kỳ càng bất mãn hơn, thiết lập của thế giới này thật là thái quá.

Anh chậm rãi sờ lên dươиɠ ѵậŧ của Văn Nam Quy, hai bàn tay khó khăn cầm lấy, Lâm Kỳ nhắm mắt lại, há miệng, ngậm đầu rùa Văn Nam Quy.

Bàn tay trắng nõn ấm áp, móng tay được cắt bằng ngắn, nắm lấy cây dươиɠ ѵậŧ màu, tạo thành một sự đối lập màu sắc cực lớn, miệng của người thanh niên vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, lưỡi nhỏ màu đỏ tươi thò ra, ngậm lấy đầu rùa của Văn Nam Quy.

Văn Nam Quy thật sự rất cứng rắn. Cây dươиɠ ѵậŧ thô to trong tay Lâm Kỳ căng phồng, vừa thô vừa cứng, mùi tanh nồng đậm, mí mắt Lâm Kỳ run rẩy, hiển nhiên là đã không chống đỡ nổi. Anh cố gắng mở to miệng, muốn nuốt sâu hơn một chút. Ăn được một phần hai, cây gậy thịt đã lấp đầy miệng nhỏ, không thể ăn nhiều hơn được nữa.

"Động tay đi, miệng cũng đừng nhàn rỗi." Văn Nam Quy vô tình ra lệnh.

Thật ra thì được miệng của Lâm Kỳ ngậm kín hắn cực kỳ thoải mái, hắn biết miệng anh nhỏ, không thể ăn hết cũng không thể đâm vào bên trong. Nhưng không quan tâm.

Lâm Kỳ yên lặng trợn trắng mắt, cố gắng học theo động tác trên AV mà mình đã xem trước đó, bàn tay trắng nõn mềm mại xoa nắn phần không nuốt vào được, gân xanh nổi lên cọ xát khiến tay anh đau, chất nhầy từ mắt ngựa làm ướt tay anh, ngón tay cũng trở nên dính nhớt, cái miệng nhỏ nhắn mυ'ŧ lấy cây gậy thịt, dươиɠ ѵậŧ thô to trong miệng anh phun ra chất nhầy tanh hôi, Lâm Kỳ rất buồn nôn, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Qua năm phút, cây gậy thịt vừa bắn thanh dịch không hề mềm xuống, ngược lại còn tràn đầy sức sống, nhảy nhót trong miệng mình, Lâm Kỳ cảm thấy miệng mình sắp nứt ra, anh không thở nổi, nhổ cây dươиɠ ѵậŧ ra, tê liệt ngồi trên thảm thở hổn hển. Cây dươиɠ ѵậŧ bị nước bọt ngâm trong nước, "Ba" một tiếng thoát khỏi khoang miệng ấm áp, đáng thương run rẩy vài cái trong không khí.

Lâm Kỳ không biết bây giờ mình mê người đến mức nào, đôi môi vốn trắng bệch khô ráo bị động tác liếʍ mυ'ŧ ẩm ướt đến đầy sắc đỏ tươi, nước bọt trong suốt cùng chất nhầy của dươиɠ ѵậŧ dính vào môi, cần cổ trắng như tuyết ửng đỏ, đuôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ bị bắt nạt thảm hại.

"Sao cậu không ăn?"

"Tôi nghỉ một chút, nghẹn... Không thở được." Lâm Kỳ rất muốn khóc, trước khi chết anh cũng chỉ là một sinh viên đại học mới bước chân ra xã hội, anh là đứa con trai duy nhất trong nhà, cha mẹ cưng chiều, ông bà nội yêu thương, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ việc theo đuổi nữ thần bị thất bại thì chưa bao giờ phải chịu bất cứ cay đắng nào. Tại sao bây giờ luân lạc tới nỗi ăn dươиɠ ѵậŧ cho đàn ông?

"Nhanh lên, dươиɠ ѵậŧ sắp bị lạnh rồi." Văn Quy Nam không chút lưu tình nói. Lâm Kỳ vô cùng tức giận, tại sao anh chưa bao giờ nghe nói dươиɠ ѵậŧ sẽ bị lạnh.

Nghỉ ngơi một lát, Lâm Kỳ lại chậm rãi tiến đến gần ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ, có kinh nghiệm vừa rồi, lần này động tác của anh thành thạo hơn nhiều. Trong phòng làm việc vang lên tiếng lẩm bẩm của Lâm Kỳ cùng hòa chung với tiếng nước, đầu rùa lớn mắc kẹt ở cổ họng hưởng thụ cảm giác được đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ. Lâm Kỳ nhổ ra một phần thịt, bắt đầu dùng cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ đầu rùa, anh quyết tâm muốn mυ'ŧ mềm Văn Nam Quy càng nhanh càng tốt, lúc này càng thêm ra sức. Cái miệng nhỏ vừa ngứa vừa sảng khoái, Văn Nam Quy thoải mái thở dài, mặc kệ Lâm Kỳ mυ'ŧ liếʍ, rõ ràng động tác ngây ngô, lại mang đến cho hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước nay chưa từng có.

Nước miếng không ngậm lại được chảy ra, khiến cổ cũng dính, nhưng Lâm Kỳ không thèm để ý chút nào, giờ phút này trong mắt anh chỉ có cây gậy thịt này, nhiệm vụ của anh chính là hút ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông.

Cây gậy thịt lại cương cứng, Lâm Kỳ ý thức được Văn Nam Quy sắp bắn, anh muốn nôn ra nhưng Văn Nam Quy đột nhiên túm lấy tóc anh, dùng sức ấn đầu anh xuống một cái, đầu rùa đâm thẳng đến cổ họng.

"Phốc xuy – phốc xuy ——" Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng đậm đặc bắn vào cổ họng từng luồng từng luồng một, thậm chí không cần Lâm Kỳ nuốt xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã theo cổ họng rồi tiến vào thực quản.

"Trợ lý của tôi quên pha trà cho cậu, tôi mời cậu uống chút nước nóng." Văn Nam Quy đại phát từ bi, cười tà.

Người đàn ông xuất tinh một thời gian dài, cả người Lâm Kỳ cũng đã choáng váng, anh quên giãy dụa, nuốt một ngụm lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, lúc người đàn ông rút ra, anh cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, miệng đắng chát. Văn Quy Nam dùng cây dươиɠ ѵậŧ vỗ vỗ mặt Lâm Kỳ, một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại bắn thẳng vào mặt anh. Gương mặt trắng nõn của người thanh niên có thêm màu trắng sữa, anh mở cái miệng nhỏ đỏ tươi, còn chưa kịp phản ứng.

Văn Nam Quy cảm thấy dươиɠ ѵậŧ vừa bắn xong lại bắt đầu rục rịch, nhưng hắn vẫn kiềm chế nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong quần, kéo khóa kéo thắt lưng, lại là dáng vẻ đứng đắn ăn mặc chỉnh tề.

Chỉ có Lâm Kỳ còn chật vật ngồi trên mặt đất, xộc xệch đến đáng thương.

"Anh ức hϊếp người quá đáng!" Lâm Kỳ không kìm được nước mắt, anh phục hồi tinh thần, hữu khí vô lực chỉ trách thủ phạm Văn Nam Quy.

"Ngoan nào, đây là do cậu đồng ý, cậu cố gắng như vậy không phải là muốn ép tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi sao??"

Anh muốn Văn Nam Quy bắn ra, nhưng không phải vào trong miệng anh! Lâm Kỳ vô cùng uất ức, cúi đầu, nước mắt rơi trên thảm từng giọt từng giọt. Văn Nam Quy cũng không dám bắt nạt người khác, hắn đỡ Lâm Kỳ dậy, dẫn người đến phòng vệ sinh sửa sang lại, sau đó thay một bộ đồ khác cho anh.

Cuối cùng Lâm Kỳ cũng đỏ mặt, mặc áo sơ mi lớn gấp đôi thân hình mình rời đi. Trợ lý An đưa người lên xe, nhìn người mặc áo ông chủ, trong lòng đoán chừng có lẽ phu nhân của chủ tịch đã xuất hiện.