Cự Tuyệt Làm Gay Tôi Bị Thao Hỏng

Chương 2

Lâm Kỳ mặt đối mặt với Văn Nam Quy ngồi trên ghế, luôn cảm thấy có chút lúng túng. Người đàn ông trước mặt rất cao lớn, hai hàng lông mày rậm rạp, đôi mắt sâu, khuôn mặt đẹp trai với một nụ cười không câu nệ, thanh tuấn và lạnh lùng. Không giống với ông chủ Lâm Kỳ từng gặp, người đàn ông này cho dù là vẻ ngoài hay giá trị đều thuộc dạng cao cấp, không hiểu sao lại có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lâm Kỳ hơi ghen tị với loại đàn ông tinh anh như thế này.

Bất quá nói cho cùng cũng chỉ là nhân vật cốt truyện mà thôi, vốn dĩ không đáng để ý. Lâm Kỳ hít sâu một hơi, bày ra tư thế mềm mại, anh còn chưa quên hôm nay tới đây là để xin xỏ người ta.

"Chủ tịch Văn, chắc anh cũng biết nguyên nhân tôi đến nơi này rồi."

Văn Nam Quy không nói gì, hắn nâng cằm ý bảo Lâm Kỳ tiếp tục nói.

"Dưới tay tôi có một người mới, tên là Tống Ngọc, ngoại hình rất tốt, diễn xuất cũng tàm tạm, có lẽ hai ngày trước cậu ấy đi thử vai thể hiện không tốt, quý công ty không coi trọng cậu ấy. Cho nên tôi đến đây muốn xin chủ tịch Văn để đạo diễn Trương cho cậu ấy một cơ hội khác. Tôi bảo đảm cậu ấy sẽ làm tốt."

Lâm Kỳ nói xong nhìn Văn Nam Quy một cái, chỉ thấy Văn Nam Quy cười mà không nói. Rõ ràng Lâm Kỳ đang nhìn xuống từ trên cao, lại cảm giác bị khí thế Văn Nam Quy ngồi đè ép đến gắt gao. Anh không hiểu được suy nghĩ của Văn Nam Quy, nuốt một ngụm nước miếng, đang định nói tiếp, cuối cùng Văn Nam Quy cũng mở miệng.

"Tôi có thể nhờ Trương Minh cho cậu ta vai diễn đó."

"Thật sao?" Lâm Kỳ không thể che dấu được sự vui mừng, anh vẫn còn quá non nớt, lúc này cảm xúc trực tiếp bộc lộ ra ngoài.

"Nhưng tôi có một điều kiện." Đôi mắt đen nhánh của Văn Nam Quy ánh lên vẻ hứng thú.

Trái tim Lâm Kỳ lại bị nâng lên.

"Cậu, hãy đến đây và liếʍ cho tôi một lần."

"Cái gì?" Lâm Kỳ cho là mình nghe nhầm, liếʍ một lần?

"Cậu không hiểu sao? Tôi sẽ cho cậu ăn dươиɠ ѵậŧ của tôi một lần."

"Hả?" Lâm Kỳ cảm thấy như mình đang nằm mơ, bằng không làm Văn Nam Quy nói thế nào anh cũng nghe không hiểu được.

Văn Nam Quy lại lười giải thích, hắn trực tiếp cởi thắt lưng, kéo khóa quần âu xuống, lấy ra cây dươиɠ ѵậŧ thô to, nắm trong tay lắc lư về phía Lâm Kỳ.

"Đến đây ăn, thời tiết lạnh, để cho cậu ăn một miệng nóng hổi."

"Anh bị bệnh thần kinh hả!" Lâm Kỳ nghe không hiểu cũng phải hiểu, người đàn ông chó má này bảo anh quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng cho hắn. Tôi nhổ vào, thứ đàn ông thô bỉ, dâʍ ɖu͙©! Lâm Kỳ thật sự rất buồn nôn, người chết thật sự rất ghê tởm!

Anh xoay người mở cửa muốn đi, nhưng đột nhiên dừng lại, anh nghĩ đến cốt truyện, nếu Tống Ngọc không lấy được vai diễn này, cốt truyện sau này sẽ diễn ra như thế nào đây? Anh phải làm gì, anh không muốn mình sẽ không bao giờ trở lại cuộc sống vốn có nữa. Còn có nữ thần của mình, ngay cả khi anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, lúc trở về, nữ thần có lẽ đã kết hôn.

Bình tĩnh, bây giờ không phải là thời gian để đặt cược. Chỉ là một nhân vật trong truyện mà thôi, không khác gì làm với người giấy, phải không? Coi như mình đang ăn chuối, nói không chừng hắn sẽ xuất tinh và kết thúc nhanh thôi.

Lâm Kỳ làm tốt công tác xây dựng tâm lý, khép lại cửa rồi quay về. Văn Quy Nam có chút kinh ngạc, chỉ là hắn không biểu hiện ra ngoài. Hắn đã từng đọc báo cáo điều tra của Lâm Kỳ, hắn không nghĩ Lâm Kỳ là một người có thể hy sinh bản thân cho các nghệ sĩ dưới quyền của mình. Hôm nay cũng chỉ muốn chọc tức anh một tí, nghe nói anh thích lợi dụng chức vụ để chơi các ngôi sao nhỏ, danh tiếng trong giới không tốt lắm. Hôm qua Văn Nam Quy nhìn thấy ảnh Lâm Kỳ và Tống Ngọc lôi kéo nhau, tâm tình không tốt lắm, giống như kim châm, tóm lại là không thoải mái.

"Nghĩ thông suốt rồi?"

"Tôi dùng miệng làm cho anh một lần, anh thật sự đưa nhân vật đó cho Tống Ngọc sao?"

Văn Nam quy nhướng mày, rõ ràng không quá vui mừng, anh chịu làm điều này cho ngôi sao nhút nhát đó, chẳng lẽ là tình yêu đích thực ư?

"Nói được làm được, đừng nói nhảm, đến liếʍ, dươиɠ ѵậŧ sắp lạnh luôn rồi."

Lâm Kỳ lại bị hắn nói lời dâʍ đãиɠ nên hơi nghẹn một chút, anh không tình nguyện cúi người xuống, vì để thuận tiện ăn dươиɠ ѵậŧ mà trực tiếp quỳ gối trước mặt Văn Nam Quy. Văn Nam Quy tách hai chân rắn chắc ra, lạnh lùng nhìn xuống người thanh niên đang quỳ.