Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 234: Tôi Không Muốn Ở Lại Đây.

Cánh tay trên eo siết chặt, Vy Hiên bị siết chặt đến mức gần như không thể thở được nữa.

Loại việc này, đàn ông từ trước đến nay luôn thẳng thắn không quanh co.

Anh không nói chuyện dịu dàng, không biết cách quan tâm, chăm sóc, kéo cô lại sau đó đè cô vào cửa kính, nâng cao chân cô lên, muốn cởi bỏ chướng ngại vật bên dưới.

Vy Hiên bị sốc bởi hàng loạt những thay đổi, vô cùng hốt hoảng, vẫn có thời gian suy nghĩ rốt cuộc tại sao phải quay lại với anh, anh đã kiểm soát được thế cục.

Nhanh chóng và mạnh mẽ.

Anh cởi chiếc khăn tắm quấn quanh eo xuống, mặt anh gục xuống vai cô, động tác không được thành thục, tìm lối vào.

Vy Hiên cắn môi, vội vàng nhắm mắt lại.

Cho dù là tìm kiếm sự dễ chịu nhất thời, còn muốn cố gắng vượt qua những rào cản trong lòng, thực ra cô đã dự đoán được kết quả này. Khi xảy ra, cô cũng chỉ có thể không ngừng nói với chính mình, mọi người đều là người trưởng thành, tình một đêm mà thôi không có cái gì to tát cả.

Vẫn còn rất khô, anh đang đợi.

Cả người anh nóng bỏng, vô cùng tập trung, muốn nổ tung, bất cứ lúc nào cũng có thể khai hỏa lực! Nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không cảm nhận được sự nhiệt tình, cả người cô căng cứng giống như một khúc gỗ, căng thẳng đến nỗi ngón tay đâm vào lưng anh.

Cô nghĩ, trải qua một lần là được, cái gì nên bỏ xuống thì cũng phải bỏ xuống, cái gì nên thay đổi thì phải thay đổi.

Cái giá của sự trưởng thành là sự mất mát, sự sụp đổ và sự đánh đổi, so với người khác cô đến muộn hơn một chút.

Thật sự rất khó khăn để bước về phía trước, anh không thể không dùng tay để giúp đỡ, cô đau đớn, đè thấp giọng kêu lên một tiếng, nhưng đôi mắt của cô vẫn nhắm chặt, không dám nhìn anh. Nói cách khác, không dám nhìn vào người tương lai sẽ xuất hiện trong đoạn ký ức này.

Tốt hơn là không nhìn thấy bất cứ điều gì.

Nhìn chằm chằm vào cô, hai má ửng đỏ, lông mày nhíu chặt lại, tất cả sự phản kháng của cô đều hiện rõ trên khuôn mặt.

Liên Cẩn Hành mím chặt môi, trên trán toàn là mồ hôi, nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, đột nhiên buông cô ra, để cô đứng thẳng dựa vào tấm thủy tinh lạnh như băng.

Vy Hiên mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên sự e lệ, rụt rè, có chút…. Không hiểu.

Liên Cẩn Hành nghiến răng, hai má rõ ràng đang căng cứng, có thể nhìn ra anh đang rất đau khổ để kìm nén, cả người run rẩy, nhưng anh vẫn lùi lại mấy bước, lúc nhìn cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, ánh mắt cũng đã bình tĩnh trở lại.

“Phụ nữ có thể làʍ t̠ìиɦ một đêm rất nhiều, không nhất định phải là cô.”

Anh quay người lại, khỏa thân bước vào phòng tắm, nước lạnh chảy ra từ vòi hoa sen, lập tức dập tắt ngọn lửa trong cơ thể anh.

Vy Hiên ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy mình, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nghe thấy tiếng nước róc rách trên tầng, cô lại âm thầm cảm thấy vui mừng, vui vì Liên Cẩn Hành không làm như thế với cô….

Một mình cô ngượng ngùng ở lại trong phòng khách rất lâu, lật tờ báo mấy ngày trước để trên bàn, đều là của mấy ngày trước. Lúc cô nhìn thấy bức ảnh hôn môi được phóng to, mặt cô đỏ bừng, không suy nghĩ gì liền gấp tờ báo lại.

Cô không dám nghĩ, những cũng rất tò mò, lúc Liên Cẩn Hành nhìn thấy nó sẽ có cảm giác như thế nào?

Anh từ trên tầng đi xuống, thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Sau sự thân mật lúc nãy, Vy Hiên thực sự không còn can đảm để nhìn anh.

“Em về đến nhà rồi sao…đừng ra ngoài nữa, lúc nào muốn anh ở bên cạnh, có thể gọi điện thoại cho anh….bất cứ lúc nào.” Anh đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người đang ở trong phòng khách: “Ừm…ngủ sớm đi, anh cúp máy đây.”

Không cần hỏi cũng biết, người ở đầu bên kia, khiến Liên Cẩn Hành quan tâm như vậy là ai.

“Cô ngủ ở phòng khách trên tầng.” Anh đến gần nói.

Cảm giác lúc này, thật sự rất tồi tệ. Vy Hiên mím chặt môi, đứng dậy: “Tôi muốn về nhà, tối nay…cảm ơn anh.”

Cô ước mình có thể sớm rời khỏi đây, muốn đi vào phòng tắm để thay quần áo, Liên Cẩn Hành cau mày, nắm lấy cổ tay cô.

“Chúng ta chưa làm gì cả, cô không cần phải ngại.”

Câu nói này nói một cách rất nhẹ nhàng, tốc độ không quan tâm đến cũng rất nhanh, dường như, từ đầu đến cuối cô chỉ là một tên ngốc.

Cô quay lưng lại với anh, không quay đầu lại, dùng lực đẩy tay anh ra: “Tôi chỉ muốn quay về mà thôi.”

Liên Cẩn Hành lập tức cau mày, siết chặt tay cô, từ đầu đến cuối không có ý định buông tay: “Quá muộn rồi, không an toàn, tối nay ở lại đây đi.”

Lời nói của anh không được nói chen vào, giống như đang khó chịu với ai đó, lực trên tay cũng mạnh hơn đến nỗi làm tổn thương đến cổ tay cô. Vy Hiên muốn thoát ra, nhưng làm kiểu gì cũng không thoát ra được! Cứ như vậy, nỗi buồn đè nén cả một buổi tối, lại bùng nổ trước mặt anh.

“Tôi không muốn ở lại đây! Anh nghe mà không hiểu sao?”

Cô lớn tiếng hét lên, hai má đỏ ửng, đôi mắt cũng đỏ. Nhưng lúc quay lại nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của anh, đột nhiên cô lại cảm thấy hối hận.

“Xin lỗi….” Cô lắc đầu, áy náy đến mức bắt đầu chán ghét chính mình, lập tức giải thích: “Là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi…bình thường tôi sẽ không như này, xin lỗi…”

Cô xin lỗi hết lần này đến lần khác, nước mắt cũng rơi xuống, rất dữ dội.

“Xin lỗi….xin lỗi….”

Có chuyện gì với cô vậy?

Cả người rất hỗn loạn, giống như khúc gỗ đang trôi nổi theo dòng sông đang chảy siết, luôn liều mạng đấu tranh, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể bay đến đâu thì đến đó.

Anh nheo mắt, bước về phía trước ôm lấy người con gái đang không ngừng nói xin lỗi, chạm vào trán cô, con ngươi đen không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào cô.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm phải nhau, cảm thấy giống như muốn đem cô hút vào trong!

“Tôi biết cô chưa chuẩn bị tốt, nhưng nếu như đây là điều bây giờ cô muốn, vậy tôi có thể cho cô.”

Anh đột nhiên cúi xuống ôm cô lên, đi lên tầng….

Trong phòng KTV sang trọng, ăn uống linh đình, đắm chìm trong múa hát và sắc đẹp.

Tập Lăng Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, ngả người trên sofa, ngồi một mình trong góc tối, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người đang uống đến quên hết hình tượng.

Cởi bộ vest, vai trần, ôm những cô gái trẻ có thể làm con gái của bọn họ, vừa sờ ngực, vừa hát những bài hát không có giai điệu gì cả.

Chà, dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm bình thường, dưới tác dụng của rượu, từng người đều hiện nguyên hình. Cái này rốt cuộc là thỏa hiệp với ai?

Có người phụ nữ đã phát hiện ra anh, di chuyển người đến ngồi cạnh anh: “Từ lúc bước vào em đã chú ý đến anh rồi, một người uống rượu thật buồn chán, hay là chúng ta cùng….”

Tập Lăng Vũ không thèm liếc nhìn cô ta, lười biếng nói: “Cút.”

Người phụ nữ kia sững sờ, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Tâm trạng không tốt sao? Vậy em nói chuyện cùng anh được không.”

Anh ta lấy một hộp thuốc trên bàn, đột nhiên ném vào người cô ta: “Kêu cô cút! Cô nghe không hiểu sao?”

Hộp thuốc vỡ ra, người phụ nữ cảm thấy xấu hổ, uyển chuyển đứng sang một bên, trong miệng còn mắng một câu: “Đồ thần kinh! Có thể đến đây để chơi, còn giả vờ thanh cao cái gì!”

Tập Lăng Vũ vẫn dựa vào ghế, trong miệng vẫn ngậm một điều thuốc, đã cháy hơn một nửa.

Điện thoại ở trên bàn vang lên, chiếc ốp điện thoại bọc bên ngoài cũng đang lắc lư trên bàn do đang rung.

Anh ta dập điếu thuốc, cầm điện thoại, bắt máy, nhân tiện nhặt cái lúc nãy rơi trên bàn.

Điện thoại vừa được kết nối, người đối diện đã lên tiếng: “Tôi là Trương Thanh Đình.”

Động tác của anh ngừng lại, sau đó không nhanh không chậm lại lấy một điếu thuốc cho vào miệng và châm thuốc: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Vy Hiên đang ở cùng với Liên Cẩn Hành.” Giọng nói của Trương Thanh Bình rất trầm, hòa lẫn với tiếng nhạc trong phòng bao, gần như không nghe thấy gì.

Tập Lăng Vũ đột nhiên cầm lấy chai bia trên bàn, hung hăng ném lên bàn kính, một tiếng “choảng” vang lên.

Những người đang ồn ào đột nhiên sững sờ, không hẹn đều nhìn về hướng này.

Anh ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp trai mang theo một chút xấu xa, nở một nụ cười kỳ lạ: “Ngại quá, trượt tay, mọi người tiếp tục đi, đừng quan tâm đến tôi. Ồ, đúng rồi, muốn vui vẻ như thế nào thì cứ tự nhiên, tất cả đều tính cho tôi.”

Mọi người lại cười vang: “Cảm ơn cậu Tập!”

“Cậu Tập đừng ngồi ở đó một mình! Qua đây chơi chung đi!”

Tập Lăng Vũ ra hiệu anh ta đang có điện thoại, quay người đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, vẻ mặt nặng nề, cả người toát ra sự hung dữ, tàn ác, ánh mắt vô cùng đáng sợ: “Cho tôi địa chỉ của anh ta!”

Bên ngoài đang mưa, lúc đầu chỉ là mưa nhỏ, sau đó mưa như trút nước.

Chiếc mô tô màu đen lao trong đêm, bánh xe ma sát với đường, những vệt nước trắng xóa bắn lên, những hạt mưa đập vào chiếc mũ bảo hiểm màu đen giống như chiếc đinh, đập vào vang lên những tiếng “bịch bịch”.

Trong một tiểu khu cũ, ở cửa không có phòng bảo vệ, hai cánh cửa mở quanh năm, được sơn màu trắng đã bị tróc ra.

Chiếc mô tô lao như bay dưới cơn mưa lớn.

Những cây cà chua nhỏ trong vườn đang run rẩy trong mưa, không có ánh sáng, giống như không có chút kiêu ngạo nào, nhìn hoàn tòan thất bại, có chút đáng thương.

Chiếc mô tô dừng lại, người đàn ông nhảy xuống, bỏ mũ bảo hiểm ra, nhìn lên.

Không thể tìm ra là căn nhà nào, anh ta vô cùng lo lắng, chỉ có thể dùng lực hét lớn: “Phạm Vy Hiên! Phạm Vy Hiên!”

Trong một đêm mưa như vậy, anh ta đứng dưới tầng la hét như một kẻ điên, đã có người bị tiếng hét làm thức giấc, đe dọa sẽ gọi cảnh sát.

Nhưng thế giới này đối với anh ta dường như không còn tồn tại, gió cũng được, mưa cũng được, còn có những người trên mặt lúc nào cũng lộ ra sự chán ghét! Lúc anh ta thực sự mở mắt ra, đã không còn nhìn thấy những thứ này nữa!

Những thứ thuộc về anh ta, cuối cùng cũng chỉ có một, là cô, cũng là cả thế giới của anh ta.

Mưa rất lớn, càng ngày càng lớn, phía Bắc khi vào tháng mười rất ít khi thấy mưa lớn như vậy.

Ngay cả một số tòa nhà gần đó cũng biết bên ngoài có một kẻ điên, cũng không biết là bị ai ném chậu hoa trúng đầu anh ta, anh ta che đầu, máu từ ngón tay chảy ra, lại bị nước mưa cuốn trôi.

Đầu anh ta rất choáng, anh ta ngồi xổm xuống, một tay chống xuống đất, không để bản thân rơi vào hôn mê. Bởi vì, anh vẫn chưa tìm được nơi an toàn của mình, ở đâu cũng rất nguy hiểm.

Mưa như trút nước, đập mạnh vào ô cửa kính, muốn đập vỡ cánh cửa đi vào.

Lúc này, cánh cửa mở ra.

Một người phụ nữ đi chân trần đi ra, lúc đi qua vườn hoa, bàn chân trắng ngần của cô lập tức bị bùn văng lên khắp chân.

Cô đi thẳng về phía anh ta, ngồi xổm xuống, giơ tay lên ôm lấy anh, những sợi tóc dán lên khuôn mặt tái nhợt, không nói gì, chỉ ôm anh ta thật chặt.

Vũ của cô.

Tay của Tập Lăng Vũ buông xuống, vết thương trên trán anh, bị nước mưa rửa đến mức trắng bệch.

Nhìn thấy cô, anh ta đột nhiên ôm chặt lấy mặt cô, hôn lên, vội vàng dường như muốn chứng minh điều gì đó!

Vy Hiên nhắm chặt mắt, đôi môi run rẩy, bị anh ta liếʍ và cắn liên tục, mà cô chỉ nếm được những giọt nước mắt đang chảy xuống, mùi vị rất đắng.

Xác định đây là sự thật, xác định cô là thật, anh ta vội vàng kéo cô, nhìn thấy chiếc áo sơ mi nam màu trắng, trong mắt anh ta dường như có cái gai đâm vào khiến anh ta vô cùng đau đớn.