Tả Nhan nắm lon rượu trong tay, nàng đã uống gần hết lon rượu nhưng vẫn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thỉnh thoảng lại nâng lon lên miệng, mượn lon che giấu cảm xúc trên mặt có khả năng sẽ bán đứng chính mình.
Từ khi Du An Lý nhậm chức tới nay kỳ thực chưa bao giờ hòa hợp với người khác, sở dĩ có vẻ không hợp tập thể là bởi vì phong cách làm việc sấm rền gió cuốn cùng tính cách không dễ gần của cô, cho nên không phải là cô không hợp tập thể, mà là tập thể rất khó tiếp nhận cô.
Nhưng Du An Lý đã làm công việc của mình rất tốt, dù sao cô cũng là lãnh đạo, không cần phải tỏ ra dễ gần, chỉ cần nhân viên trên tay luôn nghe lời cô trong công việc là được.
Cô chưa bao giờ vắng mặt trong các buổi liên hoan hay tổ chức tập thể, cũng không có vắng họp, hiện tại cùng ngồi xuống ăn uống --- mặc dù căn bản không ăn gì, sau khi một đám người thả lỏng, không khí cũng coi như rất vui vẻ.
Tả Nhan cảm thấy đây là chuyện tốt, nếu Du An Lý không được đồng nghiệp tiếp nhận, sau thời gian dài cũng sẽ ít nhiều bị trầm mặc trong công việc, sau cùng loạn quyền cũng có thể đánh chết sư phụ già.
--- Nhưng trong phạm vi "hòa hợp với tập thể", tuyệt đối không bao gồm việc chơi nói thật hay thử thách cùng với bọn họ.
"... quy tắc chính là như vậy, mọi người có vấn đề gì không?"
Đồng chí Lão Vương uống nhiều nhất chủ trì trò chơi, trên đầu hắn đều đã có chữ điền, đỏ đến mức giống như cái mông khỉ.
Một người khác cũng uống say không phân cao thấp với hắn chính là Trương Tiểu Mỹ, cô vỗ bàn, mở hai lon rượu gạo ủ trong thùng nước ấm, đặt lên bàn, nâng thanh nói, "Chỉ chơi thế này không thú vị, thêm tiền cũng trừng phạt nga."
"Sợ cô a, thêm thêm thêm!" Lão Vương giằng co với cô, mở hai lon rượu gạo trước mặt cô, nói: "Chờ chút nữa ai rút được nói thật không chịu trả lời, liền uống một lon! Thử thách cũng giống như vậy!"
Trương Tiểu Mỹ huýt sáo, vỗ tay, phụ họa nói: "Cái này được!"
"Vậy tiền đâu?" Cô hỏi lại.
Lão Vương có chút không kiên nhẫn nhìn cô một cái, cảm thấy thực sự không thể viết mực, hắn lập tức lấy điện thoại trong túi ra bấm vào WeChat, biên tập mã thanh toán rồi vỗ xuống bàn.
"Tôi đã ra tiền, đêm nay không ai được phép chạy, chơi đến là người cuối cùng không nằm sấp, một ngàn tệ này liền thuộc về người đó!"
"Ngọa tào!"
"Thật hay giả vậy? Anh ra sao?"
"Tôi nói anh là phú nhị đại, anh còn không thừa nhận!"
Một đám người đột nhiên ồn ào, ngay cả hai bàn bên cạnh cũng bị thu hút, vừa nghe thấy chuyện này, lập tức nháo nhào muốn tham gia.
"Không quan trọng chuyện tiền bạc, chủ yếu giao hữu."
"Lão Vương, hôm nay anh chính là huynh đệ của tôi a!"
"..."
Tả Nhan thấy một bàn càng nhiều người vây quanh, tức khắc tâm sinh ý tứ rút lui, muốn cho Du An Lý ánh mắt, cùng nhau bàn chiến thuật rút lui.
Nhưng mà, Du An Lý giống như không hiểu ám chỉ của nàng, nhìn nàng một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Tả Nhan chỉ có thể chuẩn bị chuồn đi trước, sau đó gọi điện thoại cho cô tìm cơ hội rời đi, kết quả là nàng vừa mới đứng dậy đã bị Trương Tiểu Mỹ chân tay lanh lẹ bắt được.
"Chị đi đâu a? Hôm nay vẫn luôn trốn tránh tôi, phân phòng chị cũng trốn, có phải chị không coi tôi là bằng hữu hay không a?"
"Không có, không có." Tả Nhan vội vàng giải thích, người say không nói lý, chỉ có thể thuận theo.
Trương Tiểu Mỹ đã uống quá nhiều, thế nhưng sức lức càng lớn, cô đè vai Tả Nhan, để nàng ngồi lại, không thể đứng dậy được nữa.
Trong thời gian ngắn như vậy, Lão Vương đã chia bài cho Tả Nhan.
Nàng không thể không nhận lấy, sau đó lo sợ bất an nhìn Du An Lý một cái.
Nữ nhân này thật sự rất bình tĩnh, nhưng càng như vậy, tại sao trong lòng nàng càng có chút mất mát?
Lão Vương là người nôn nóng, phát bài xong liền bắt đầu hiệp một.
Hắn ôm việc của người chủ trì, đêm nay chơi thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, cho nên có vẻ đặc biệt phấn khởi.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ bốc người may mắn đầu tiên a”
Lão Vương nhìn đám người mênh mông, lộ ra nụ cười đặc biệt tà mị, làm cho tất cả mọi người đều "Ách" một tiếng.
Hắn vung tay lên, nói "Hoa mai 6."
Tả Nhan vội vàng nhìn lướt qua thẻ bài trên tay, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Thừa dịp không có người chú ý, nàng dùng ánh mắt hỏi Du An Lý bên cạnh, sau khi nhìn thấy biểu tình của cô, trong lòng cũng yên tâm.
Người bị rút bài thổi sáo, giơ bài mình lên.
Tả Nhan nhìn hắn một cái, phát hiện là đồng chí trong bộ phận tiêu thụ, đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác vui sướиɠ.
--- Dù sao tử đạo hữu bất tử bần đạo*.
(*) sống chết không quan trọng, có thể dùng một câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.
Ai mà ngờ, ý niệm này vừa mới lóe lên, Lão Vương nói: "Được rồi, hiện tại chúng ta rút tiếp hai người."
Tả Nhan: "?"
Như thế nào hiện tại nàng mới phản ứng lại.
Thể lệ chơi đêm nay là Lão Vương sẽ chọn một người làm vua, sau đó vua sẽ chọn hai người, an bài nội dung nói thật hay thử thách, nội dung cụ thể là cái gì đều tùy theo tính cách của "vua" trong mỗi vòng.
Tả Nhan lại liếc nhìn đồng chí trong bộ phận tiêu thụ, thấy hắn đã nhìn mọi người có mặt tại đây, trong mắt phát ra tinh quang nóng lòng muốn thử.
Đây là một vị vua không chê chuyện náo nhiệt.
Người bị hắn chọn hẳn là rất xui xẻo.
Tả Nhan nghĩ, bóp chặt thẻ bài trong tay, thầm cầu nguyện trong lòng.
Có lẽ là ngày sinh nhật đều tăng hiệu quả mong muốn, Tả Nhan mặc niệm "Đừng chọn ta" mười lần, quả nhiên, hắn hô to một tiếng: "Hồng đào 6!"
Tả Nhan run rẩy nhìn thẻ bài trên tay, đột nhiên tối sầm lại.
Cố tình còn có Trương Tiểu Mỹ càng không chê chuyện náo nhiệt, phản ứng đầu tiên chính là thăm dò người xung quanh có thẻ bài gì, đương nhiên Tả Nhan bị cô bắt được.
“Tới tới! Nạn nhân đầu tiên đây.” Cô giơ tay Tả Nhan lên, phấn khích hô lên.
Tả Nhan: "..."
Ta cảm ơn ngươi.
Du An Lý cũng nhìn về phía Tả Nhan, ánh mắt của cô nói là quan tâm, không bằng nói quan tâm đến tao ngộ mà nàng sắp phải đối mặt.
--- Thường được gọi là xem kịch.
Tả Nhan hít một hơi thật sâu, trước khi gọi người thứ hai nàng đã giành trước nói “Tôi chọn nói thật.”
“Được!"
Các đồng nghiệp xung quanh nhìn nàng với ánh mắt khinh thường, Tả Nhan mặt không đổi sắc, hạ quyết tâm không đổi miệng.
Ai biết thử thách sẽ bị làm thành cái dạng gì, cho dù có đánh chết Trương Tiểu Mỹ, nàng cũng sẽ không làm!
"Vua" cũng bĩu môi, lập tức kêu lên nạn nhân thứ hai, "Vậy Đại Vương đi."
Lão Vương bên cạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, suýt nữa đã buột miệng mắng một câu.
Trương Tiểu Mỹ lại đi thăm dò bài của người khác, nhìn một hồi cũng không có, đang định hỏi xem Lão Vương có bỏ sót bài không thì thấy nữ nhân bên cạnh Tả Nhan giơ tay lắc lắc thẻ bài giữa các ngón tay.
"Là tôi." Cô nói.
Trái tim Tả Nhan đột nhiên nhảy lên, khi ánh mắt của mọi người đổ dồn vào hai người, phải phí rất nhiều sức lực mới nhịn xuống ý muốn liếc nhìn Du An Lý.
--- Nếu không phải người rút thẻ là người trong bộ phận tiêu thụ, nàng sẽ liền hoài nghi có phải cố ý nhằm vào mình hay không.
Kỳ thực cũng là nàng có tật giật mình, dù sao cũng là ngẫu nhiên chia bài, người rút bài cũng không phải là người chia bài, cho nên không có nhiều khả năng gian lận.
Sau khi nhìn thấy là ai, người trong bộ phận tiêu thụ đều có chút nhút nhát, bầu không khí càng lạnh hơn.
Chỉ có đồng chí “vua” trong bộ phận tiêu thụ không bị ảnh hưởng, chỉ biết đây là giám đốc bộ phận kinh doanh mới, chưa trải qua “đòn hiểm” của cô, đương nhiên sẽ không sợ cô.
"Du tổng chọn cái gì?” Hắn trực tiếp hỏi.
Lá gan thật lớn, ngay cả Lão Vương cũng không khỏi cho hắn ánh mắt kính nể.
So với Tả Nhan đứng ngồi không yên, phản ứng của Du An Lý như thường, xoay nhẹ tấm thẻ mỏng giữa hai ngón tay, thản nhiên đáp: “Vậy tôi sẽ chọn thử thách.”
Tiếng nói vừa dứt, người xung quanh lập tức hít một hơi, còn có mấy người hô to một tiếng, "Được!"
Can đảm này, không hổ là nữ nhân tuổi còn trẻ đã làm giám đốc.
Bầu không khí lại nóng lên, ngay cả những người còn lại cũng bị thu hút, lần lượt vây quanh bàn, lần này Tả Nhan thực sự không thể đi rồi.
Nàng bi thảm dẫn đầu nói: “Vậy bắt đầu từ tôi đi, nói thật."
Đồng chí “vua” rất không hài lòng với thái độ can đảm của nàng, thậm chí còn bỏ cả chút thân sĩ, trực tiếp mở miệng nói.
"Hiện tại có đối tượng hay không?"
Người xung quanh đều hô lên, đều cảm thấy tên này không phải say rượu, đang nhân cơ hội trêu chọc gái nhà lành.
Hắn cũng không thèm để ý, nhìn Tả Nhan, chờ nàng trả lời.
Tả Nhan bị nhiều người nhìn như vậy, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, mà trong đôi mắt kia lại tồn tại cảm giác cường liệt khôg khác gì người xung quanh hắn.
Nàng siết chặt thẻ bài trong tay, cuối cùng hít sâu một hơi, đứng dậy cầm lấy một lon rượu gạo trên bàn, trực tiếp ngửa đầu rót vào miệng.
Đối với mọi người đây là một câu hỏi đơn giản, ái muội ở chỗ là người hỏi là nam nhân, người bị hỏi là nữ nhân, đáp án liền sẽ trở thành một loại tín hiệu.
Hoặc dùng "có" qua lại tuyết đối mới có thể tồn tại tâm tư, hoặc là dùng "Không có" tung ra cành ôliu.
Dù bằng cách nào, đều là mục yêu thích nhất của đám người vây xem.
Cho nên bọn họ nhìn thấy cảnh không nói lời nào mà trực tiếp uống rượu, đều có chút ngẩn người.
Sau khi Tả Nhan ừng ực rót cả một lon rượu gạo nóng, cuối cùng mọi người mới có phản ứng, vỗ tay tán thưởng nàng.
Vừa mới nhìn thấy nàng túng như vậy, còn cảm thấy rất không có can đảm, nhưng hiện tại xem ra, tửu lượng cùng dũng khí đó là tương đối tốt a.
Tả Nhan thở hổn hển, đưa tay lên lau miệng, ném chiếc lon rỗng lên bàn rồi ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối, nàng không dám nhìn Du An Lý bên cạnh.
Đồng chí "Vua" va vào tường ở câu hỏi đầu tiên sờ sờ mũi, hậm hực nói, "Tửu lượng rất tốt, tính cho cô qua."
Tả Nhan chỉ cười, không nói gì.
“Đến lượt tôi đi?”
Du An Lý thu hồi tầm mắt, mở miệng kéo tầm mắt của mọi người về phía mình.
Đồng chí “Vua" cũng rất biết điều, lập tức nói: “Đúng vậy, Du tổng xác định chọn thử thách sao?"
Vừa va vào tường, lúc này hắn đã cẩn thận hơn một chút.
Du An Lý thong thả gật đầu.
Cô dễ nói chuyện như vậy, tâm của đồng chí "Vua" kia lại ngo ngoe rục rịch.
Hắn cân nhắc một lúc, nói: “Vậy Du tổng, hiện tại chị hãy gọi điện cho người đầu tiên trong cửa sổ trò chuyện WeChat của chị.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều “Oa” một tiếng, nhìn hắn đến ánh mắt đều thay đổi.
--- Hảo gia hỏa, thật sự không sợ chết a.
Đồng chí “Vua” tỏ vẻ: Dù sao cũng không phải là lãnh đạo của ta, sợ cái gì.
Người thường chơi loại trò chơi này đương nhiên hiểu chuyện này có nghĩa là gì.
Cửa sổ trò chuyện WeChat của rất nhiều người đều có người đứng đầu, bởi vì mỗi ngày có nhiều người liên hệ như vậy, nếu không muốn bỏ lỡ tin nhắn từ người quan trọng, cách tốt nhất là ghim khung thoại của đối phương ở phía trên cùng hộp thoại.
Cho nên "Người đứng đầu" chân chính có nghĩa là "Người quan trọng" kia.
Nhưng các đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ có mặt có chút hoài nghi --- Du tổng gọi điện, người tiếp máy không phải là khách hàng sao?
Rốt cuộc tác phong cùng thái độ trong công việc của vị lãnh đạo này mọi người đều rõ như van ngày, đừng nói có đối tượng hay không, có "người đứng đầu" hay không cũng rất khó nói, nếu "Người đứng đầu" vừa vặn là khách hàng, vậy đã trễ thế này còn gọi điện qua thật sự không tốt lắm.
Vừa nói xong một nửa trưởng phòng Lưu cũng nghĩ như vậy, đang chuẩn bị mở miệng giải hòa --- thuận tiện nhớ kỹ tiểu tử lớn mật kia, chờ lát nữa sẽ nói với lãnh đạo của hắn.
Nhưng Du An Lý đã lấy điện thoại ra trước một bước, thần sắc tự nhiên mở WeChat, nhấp vào hộp thoại đầu tiên.
Không có ai đứng sau lưng cô, người bên cạnh còn chưa kịp nhìn thấy màn hình điện thoại của cô thì đã nhìn thấy cô đã bấm cuộc gọi thoại rồi.
Thái độ không có nửa điểm ướŧ áŧ cùng sảng khoái này khiến mọi người có chút kinh ngạc.
Người trong bộ phận tiêu thụ đã sớm nghe tin cô đến bộ phận kinh doanh có bao nhiêu thảm, trong đầu đã có ấn tượng, nhưng hôm nay vừa thấy, phát hiện ngoài công việc nhìn cô không hề có chút nghiêm nghị, ngược lại còn rất tiêu sái, cũng rất tự tin.
Các đồng nghiệp trong bộ phận kinh doanh cũng có chút đổi mới.
Rốt cuộc, trong công ty có nhiều lãnh đạo thoạt nhìn bình dị gần gũi, nhưng thực tế cũng có lãnh đạo không thể đùa một chút.
Mà ngoài việc có yêu cầu cao trong công việc, khi khác Du An Lý thật sự không như vậy, cũng chưa từng làm qua đối đãi đặc biệt, giống như team building hôm nay, cô cũng ở hai người một phòng mà không nhìn ra một chút bất mãn.
Một người có tính cách chân chính là cái dạng gì, chi tiết nho nhỏ cũng có thể tìm ra.
Khi tất cả mọi người nín thở chờ thanh âm được kết nối, Tả Nhan cũng mất đi hô hấp.
Nàng vừa mới uống một lon rượu gạo, trong đầu đã choáng váng, hiện tại chỉ có thể tập trung vào một việc.
--- Lần cuối cùng nàng gửi tin nhắn cho Du An Lý là khi nào?
Tả Nhan lo lắng đề phòng, vắt óc suy nghĩ một lúc mới nhớ tới gần đây hai người không hề gửi WeChat, tất cả đều liên lạc qua tin nhắn và điện thoại.
Nghĩ đến đây, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng thân thể, đặt điện thoại đang cầm trên tay chuẩn bị giấu đi cũng tùy tay đặt lại trên bàn.
Giây tiếp theo, điện thoại của nàng vang lên.