Trong hoàn cảnh bình thường, người bình thường khó có thể nhớ được những gì đã xảy ra bảy tám năm trước, cùng với những người họ gặp vào thời điểm đó.
Đừng nói bảy tám năm trước, Tả Nhan chỉ mới tốt nghiệp ba năm, ngay cả đồng học nàng cũng không nhớ rõ trông như thế nào, gặp ở trên phố cũng không thể nhận ra được.
Cho nên, nàng vẫn luôn chắc chắn mình đã quên hết những chuyện gạo xưa thóc cũ, cũng đã sớm quên đến không còn một mống.
Nói đến quá khứ, chỉ cần thời gian đủ dài, không có gì là không thể thay đổi, không thể không bị quên đi.
——Trước hôm nay, Tả Nhan có ấn tượng sâu sắc với câu này.
Phòng họp yên tĩnh đến mức chỉ còn lại giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân kia, một đám người ngồi trong phòng không ai dám thất thần - ít nhất ngoài mặt tất cả bọn họ đều rất nghiêm túc lắng nghe.
Tả Nhan cúi đầu, cầm bút nhanh chóng ghi chép cuộc họp, trong ba năm qua, năng lực khác của nàng rất nhiều, tốc độ nghe viết cũng rất tốt.
Cũng khó trách cho tới hôm nay vẫn là một viên chức tổng hợp.
Chờ một ngày nào đó ở phòng họp không cần ghi chép cuộc họp, đại khái nàng sẽ phải thu dọn đồ đạt ra về.
Đầu óc nàng có ba công dụng, vừa nghe vừa viết, vừa tùy ý suy nghĩ lung tung.
——Nga, thanh âm này thật đủ lãnh đạm.
Khóe mắt Du An Lý liếc nhìn người đang cúi đầu, giải thích ngắn gọn những lời vừa rồi, đồng thời thông báo kết thúc cuộc họp.
Người trong toàn bộ phòng rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra.
Vừa mới nhậm chức liền bỏ qua tất cả các quy trình, trực tiếp đi vào trạng thái làm việc, làm cho bọn họ thực sự khó lập tức thích nghi.
Một đám người làm mặt quỷ trao đổi ánh mắt, đồng thời từ trong ánh mắt nhau khẳng định một điều - "Binh trên không" này là một nhân vật tàn nhẫn.
Cửa phòng họp mở ra, đoàn người ôm tài liệu cùng tư liệu đi ra ngoài nhanh hơn bao giờ hết. Tả Nhan dùng thời gian ngắn nhất hoàn thành ghi chép cuộc họp, cũng theo sau bọn họ, chuẩn bị rời đi.
“Tả Nhan chờ một chút.”
Nữ nhân đứng trước máy chiếu gọi nàng lại.
Tả Nhan đột nhiên dừng lại.
Đồng nghiệp trước mặt quay đầu, mang theo ánh mắt đồng tình nhìn nàng, sau đó tăng tốc chuồn ra khỏi phòng họp.
Một lúc sau, Tả Nhan xoay người, ôm cuốn sổ ghi chép cuộc họp đi tới.
Nữ nhân tóc dài xoăn gợn sóng đang tắt máy chiếu, biểu tình của Tả Nhan cứng nhắc - cái này là công việc nàng nên làm, nhưng vừa rồi nàng quên mất.
Nữ nhân trước mặt không nói gì, tắt máy chiếu xong, trực tiếp cầm điện thoại trên bàn lên.
“Mã QR WeChat.”
Cô mở khóa màn hình điện thoại, ngữ khí bình đạm.
Tả Nhan ngẩng đầu nhìn cô.
Mấy giây sau, nàng đặt sổ ghi chép cuộc họp xuống, thả lỏng tay mở khóa điện thoại.
Sau khi quét mã QR, một yêu cầu kết bạn mới được gửi đến. Tả Nhan nhìn vào ảnh đại diện và nick name, động tác ngón tay dừng lại, vẫn là nhấp qua.
Không bao lâu, hộp thoại bật lên thông báo mới - nhận được một văn kiện.
Tả Nhan sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Tài liệu cuộc họp ngày mai, trước khi họp nhớ in ra đóng thành quyển, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”
Du An Lý nói xong, khóa điện thoại, nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mắt của hai người đối diện lần thứ hai trong hôm nay.
Tả Nhan quay đầu lại, cầm cuốn sổ lên ôm trong tay, gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi, ngài yên tâm.”
Nói xong, nàng xoay người đi về phía cửa phòng họp, chuẩn bị bước ra khỏi cửa, người phía sau lại gọi nàng lần nữa: "Đúng rồi."
Tả Nhan dừng chân, xoay người lại hỏi, “Còn có chuyện gì sao, Du tổng.”
Nữ nhân mặc tây trang màu xám đứng tại chỗ, quần âu bao bọc lấy đôi chân thẳng tắp, mang một đôi giày cao gót 5 cm màu đen, phối hợp đơn điệu thoạt nhìn cũng rất đẹp.
Cô nhìn vào mắt Tả Nhan, bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ muốn nhắc cô, tampon là loại lưu lượng bình thường, tốt nhất là thay trong vòng hai giờ.”
----- Nga, mẹ nó đương nhiên là tôi biết.
Tả Nhan siết chặt sổ ghi chép cuộc họp trong tay, mỉm cười, ôn hòa lại lễ phép trả lời: “Được, cảm ơn Du tổng.”
Sau đó, cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi phòng họp.
Du An Lý mỉm cười, mở máy, ngón tay vuốt trên màn hình, ghim hộp thoại đầu tiên lên trên.
Tả Nhan đặt lại đồ đạc trên bàn làm việc, lập tức đến cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới mua một gói băng vệ sinh để thay.
Nàng đứng trước bồn rửa tay, sau khi rửa tay lại dội nước lạnh vào cổ, nước lạnh ngắt khiến nàng bất giác run lập cập.
Nhưng cũng làm cho nàng lấy lại khả năng tư duy nhanh hơn.
Một sự thật hiển nhiên: Nữ nhân ngồi trong văn phòng giám đốc 100% là Du An Lý.
Không phải trùng tên trùng họ, cũng không phải giống cả mặt.
Đương nhiên Tả Nhan biết hai khả năng này rất nhỏ, nhưng không ngăn cản nàng có cơ hội cho đến khi kết thúc cuộc họp. Ngay sau đó, nàng bị hiện thực tàn khốc làm cho đổ máu.
——Vẫn là máu của dì cả.
Nàng chống tay lên bồn rửa mặt, thiếu chút nữa là không nhịn được mà phun tiếng chửi thề ra khỏi miệng.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, chuyện xấu nàng đã từng làm trong đời cũng bất quá chỉ là không phân loại rác, trộm ném vào xe rác mà thôi.
Như thế nào đã bị phạt tiền mà lúc sau còn gặp báo ứng? Chẳng lẽ thiếu phẩm chất cũng thuộc phạm vi nghiệp chướng sao?
Tả Nhan càng nghĩ càng không vui, trải qua ngày tháng thoải mái quá lâu rồi, đã lâu không gặp chuyện không vui như vậy, mức độ mất mặt như thế trước nay cũng chưa từng có.
Buổi sáng trước khi đi ra cửa, nàng còn đang suy nghĩ làm sao giữ được công việc này, hiện tại trong đầu nàng đã thảo sẵn đơn từ chức rồi.
Lý do từ chức: Tôi gặp bạn gái cũ trong nhà vệ sinh.
Nhưng Chu Thụ Nhân đã từng nói - thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Khi Tả Nhan trở về chỗ ngồi, nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ đến tiền thuê nhà, tiền điện nước, những trò chơi đang chờ thanh toán trong danh sách nguyện vọng, còn có bộ tai nghe VR đã phát hành ba tháng nhưng vẫn chưa thể mua được...
Nghĩ đến đây, Tả Nhan linh quang chợt lóe, lập tức mở app mua sắm đăng nhập, tìm các đơn đặt hàng mới nhất, xin hoàn lại từng cái như quần áo mới, túi mới và giày mới chưa kịp mua.
Còn trang phục đang mặt trên người, tự nhiên không thể trả lại được.
Đáng hận, Du An Lý.
Tả Nhan nghiến răng, đóng trang web.
“Mời vào.”
Một giọng nữ từ sau cánh cửa truyền tới, trưởng phòng Lưu lập tức nặn ra khuôn mặt tươi cười, trên tay cầm một đống hồ sơ mở cửa, bước vào phòng giám đốc.
——Nơi này, vốn là nơi hắn nên dọn vào.
“Du tổng, tất cả hồ sơ ngài yêu cầu tôi tìm đều ở đây.”
Trưởng phòng Lưu đi đến trước bàn kính mờ rồi dừng chân. Trước khi đối phương trả lời, hắn không dám tự tiện đặt đồ đạc lên bàn.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, nữ nhân trước mặt hắn rõ ràng mới ngoài 30 tuổi, nhưng làm hắn cảm thấy áp lực như một người lớn tuổi, khi mặt đối mặt nói chuyện cũng ý thức trở nên thận trọng một chút.
Trải qua ngày này, phản ứng của tất cả nhân viên trong bộ phận cũng chứng tỏ đây không phải là vấn đề của riêng hắn.
Du An Lý dọn sạch khu vực trên bàn, ngẩng đầu lên trả lời: “Xin lỗi, cứ để ở đây đi.”
Trưởng phòng Lưu không hỏi cô muốn mấy thứ này làm cái gì, hắn là viên chức lão nhân, điều chỉnh tâm lý rất nhanh, đồng thời hắn cũng biết rất rõ ràng có thể chính mình thật sự không có cơ hội.
Nói xong chính sự, hắn mới cười hỏi: "Du tổng vào nơi này có quen không? Nghe nói ngài là người phương Bắc, thời tiết trong Nam rất tra tấn người, nếu ngài có nhu cầu thì cứ nói cho tôi biết. Tôi là người địa phương, chuyện lớn nhỏ ở nơi này tôi đều biết.”
Du An Lý ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trên mặt cũng mang theo chút ý cười, không xa cách, cũng không thân mật.
"Trưởng phòng Lưu có chuyện gì thì nói đi, tôi mới đến, còn cần ngài hướng dẫn giúp đỡ."
"Nói như vậy thật xa lạ a, người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau, đều là thuộc một phần của công việc."
Trưởng phòng Lưu có khuôn mặt đại chúng, nhưng khi hắn cười rộ lên liền có gương mặt hiền từ, dễ dàng có được hảo cảm. Cho nên hắn luôn luôn thích cười khi nói chuyện với mọi người, được cấp dưới đặt cho biệu hiệu là "Tiếu Diện Hổ".
Thấy cô trực tiếp vạch ra đề tài, hắn cũng không vòng vo nữa mà nói:
"Là như vầy, trước đó tôi nghe nói ngài vừa trở về từ nước ngoài, nghĩ đến hẳn là sẽ phiền phức ra ngoài ăn cơm Tây, cho nên tôi đã đặt phòng ở nhà hàng đặc sản địa phương. Tuy không phải chính thức, là mọi người trong bộ phận của chúng tôi muốn cùng ăn một bữa cơm, muốn hỏi ngài xem có thuận tiện hau không."
Du An Lý nghiêng đầu nhìn lịch trình trên màn hình máy tính, hỏi: "Xin hỏi thời gian cụ thể là?"
Trưởng phòng Lưu vội vàng trả lời: "Là tối mai, sau khi tan tầm liền trực tiếp qua đó."
Cô suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn lên trả lời: "Vậy bữa cơm này tính vào khoản của tôi đi, vừa lúc tôi cũng muốn làm quen với mọi người một chút, về sau mới có thể hòa hợp."
Trưởng phòng Lưu không nghĩ tới cô dễ nói chuyện hơn vẻ bề ngoài, đây chính là ngoài ý muốn phát hiện.
Sau khi rời văn phòng, nụ cười trên mặt hắn biến mất.
Lúc trước nghe tin chỉ là một người trẻ tuổi, trong lòng hắn đã nghẹn một hơi, chỉ hận chính mình không có gia thế, vịt chạm tới miệng còn có thể bị một chân đá đi.
Nhưng hiện tại xem ra, này thật sự không phải là quả hồng mềm.
Khẩu khí này không phát tiết ra được chỉ có thể nhịn xuống.
"Aiz, Tả Nhan, Du tổng vừa gọi cô lại là làm cái gì a? Có phải vì sáng nay cô không có mặt ở công ty không?"
Tả Nhan nghe thấy âm thanh liền một ngụm oán giận đi thẳng đến cổ họng.
Trước kia còn nàng tưởng rằng Trương Tiểu Mỹ thiếu chút đầu óc, nhưng không ngờ còn thiếu cả tâm nhãn.
Sau khi nhận cốc nước nóng, Tả Nhan bưng cốc xoay người vừa đi về phía cửa phòng uống trà vừa trả lời: "Chỉ đưa tài liệu cuộc họp ngày mai cho tôi mà thôi. Buổi sáng ra ngoài làm việc tôi cũng đã báo cáo với trưởng phòng Lưu rồi."
Trương Tiểu Mỹ "Ồ" một tiếng, thuận miệng an ủi nàng: "Cô không báo cáo thì cũng không sao, buổi sáng cô ấy còn đến muộn a."
Tả Nhan lười nhắc lại với cô ta là mình có báo cáo hay không, cầm cốc nước chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chờ một chút.”
Nàng lùi lại nhìn Trương Tiểu Mỹ, hỏi: “Cô nói buổi sáng cô ấy đến muộn?”
Trương Tiểu Mỹ xé một viên trà sữa ném vào trong cốc, lấy làm lạ hỏi: “Cô không xem tin nhắn nhóm sao? Bọn họ bát quái một ngày, nói chưa từng thấy qua lão bản đi làm ngày đầu tiên đã bị trừ lương.”
Tả Nhan trở về chỗ ngồi, đặt cốc nước trên tay xuống.
Nàng liếc nhìn màn hình máy tính, cầm chuột đóng cửa sổ tin nhắn nhóm, hôm nay tiếp tục làm nốt phần việc còn lại.
Dù sao cũng không phải trừ lương của nàng, không phải việc của nàng.
Gần tới giờ tan tầm, Tả Nhan tăng tốc hoàn thành tất cả các công việc vặt - đây chính là khoảng thời gian hiệu suất nhất trong công việc hàng ngày của nàng.
Xác định hôm nay cũng có thể tan tầm đúng giờ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy duỗi thẳng tay và cổ.
Nàng mở máy tính lướt qua các trang mạng xã hội và diễn đàn, thời gian cuối cùng Tả Nhan cũng đã thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị tắt máy tính chạy lấy người.
Nhưng mà, cuộc sống vẫn sẽ luôn gặp phiền toái tại thời điểm chúng ta cảm thấy thoải mái cùng sung sướиɠ nhất.
Tả Nhan lại bị bắt.
Nàng thật sự muốn biết tại sao người của bộ phận hành chính bên cạnh luôn đến phòng kinh doanh, còn luôn tóm được nàng như tóm một con dê.
Nhưng mà, Địa Trung Hải của bộ phận hành chính có thân nhân cấp cao, quen thói kiêu ngạo, ngay cả trưởng phòng Lưu cũng phải né hắn ba thước, không dám trêu chọc.
Tả Nhan chỉ là nhân viên nhỏ bé, đương nhiên chỉ đâu đánh đó, không thể có một câu oán hận.
Nàng giúp chạy lên chạy xuống, sau khi gửi từng lô đồ dùng văn phòng mới đến cho các phòng ban khác, thời gian tan tầm cũng đã đi qua hơn nửa giờ.
Tả Nhan nghĩ đến chờ lát nữa tàu điện ngầm đến giờ cao điểm liền không khỏi tức ngực.
Người xui xẻo ngay cả uống nước lạnh cũng bị mẻ răng.
Cả ngày này, thực sự không có chuyện gì tốt đẹp.
Cuối cùng cũng được Địa Trung Hải thả trở lại, mọi người trong văn phòng đều đã về hết, Tả Nhan đánh đánh thắt lưng đau nhức, bước đến bàn làm việc cầm túi xách và điện thoại, xoay người bước ra ngoài, chuẩn bị cầm lấy thẻ khóa cửa lại.
“Chờ một chút.”
Giọng nói của nữ nhân từ trong cửa truyền đến, thật không sai, hôm nay đây là lần thứ ba nàng nghe thấy câu này.
Tả Nhan muốn lập tức khóa cửa lại, nhưng thật đáng tiếc là nàng không làm vậy.
Thậm chí nàng còn không thể xoay người rời đi, bởi vì chìa khóa cửa ở trong tay nàng.
Nữ nhân mặc tây trang màu xám bước nhanh ra, gật đầu với Tả Nhan: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Tả Nhan khí định thần nhàn đáp lại, nhanh chóng quẹt thẻ khóa cửa rồi xoay người đi về phía thang máy.
Bước chân phía sau nàng không nhanh không chậm tiến lại, cuối cùng dừng chân cách nàng nửa mét.
Trong quá trình chờ thang máy, Tả Nhan hiếm khi trở thành một tín đồ sùng đạo, cầu nguyện thượng đế trên đầu có khả năng tồn tại - Tôi cầu xin ngài, cho tôi nghỉ ngơi một chút đi.
Có lẽ thượng đế thực sự đã nghe thấy tiếng lòng của nàng, sau đó cho đến khi hai người vào thang máy, hai người cũng không có bất kỳ giao lưu nào nữa.
Giống như chân chính là người xa lạ.
Tả Nhan nhìn chằm chằm vào con số hiển thị trên màn hình đang chậm rãi nhảy lên, chỉ chờ tới tầng một liền lập tức bỏ chạy mất dạng.
Các chữ số Ả Rập màu đỏ nhảy lên "5", bình minh đã ở ngay trước mắt.
Người đứng bên cạnh Tả Nhan đột nhiên nói:
"Thư giãn một chút."
Tả Nhan sững sờ, sau đó vô thức quay đầu nhìn sang.
Nữ nhân có mái tóc dài xoăn gợn sóng cho một tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy phía trước, nhẹ giọng nói:
"Càng khẩn trương, tâm tư sẽ càng hiện rõ trên mặt, ai cũng đều có thể nhìn thấy."
Du An Lý nói, nghiêng đầu nhìn sang, cùng nàng đối diện lần thứ ba.
"Chuyện này, không phải tôi đã sớm dạy cho em rồi sao?"