Buổi chiều, tôi gửi tin nhắn cho Đông Tử kêu cậu ta nhớ bám lấy Giang Ly đến sân bóng. Dù nghi ngờ sức hấp dẫn ở tuổi 24 của mình nhưng tôi cũng không thể không đề phòng tình cảm nam nữ sẽ bất ngờ nảy sinh giữa cảnh sắc mùa xuân đẹp như thế này.
.
Sau khi tan học, tôi đến sân bóng như đã hẹn rồi ngồi xuống vỗ tay ủng hộ cho hai người đang đầm đìa mồ hôi. Đông Tử giả vờ không quen tôi. Dưới sự chứng kiến của Giang Ly, bọn tôi phải vờ hàn huyên một chút. Chơi thêm một lúc, đến lúc mặt trời lặn chúng tôi mới vẫy tay tạm biệt.
.
Giang Ly tiễn tôi đến trước trạm xe bus trường học, tôi lại khôi phục vẻ buồn bã chán nản. Ánh mắt cậu ta có chút lo lắng, muốn nói rồi lại thôi. Lúc tôi đang đợi động tĩnh từ phía cậu ta, Giang Ly lấy từ trong cặp cuốn vở bài tập đưa cho tôi, mắt vẫn lạnh lùng như cũ khiến tôi cảm thấy đây là cách tự vệ của riêng cậu ta.
.
"Cầm lấy đi! Ngày mai không cần đến sớm chép bài nữa." Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên chút xấu hổ, giống như đang đấu tranh để nói ra việc gì đó rất khó mở miệng vậy.
.
"Buổi sáng nên ngủ nhiều một chút!".
.
Sau đó cậu ta giúi vào tay tôi cuốn vở bài tập, nhanh chóng lên xe phi như bay. Tôi cầm cuốn vở có chữ viết nắn nót của cậu ta, đứng ngây người trước dòng xe đang lao qua. Chưa bao giờ, tôi thấy hận chính mình như lúc này.
.
Phi Ca đã về nhà từ trưa, vì mấy ngày không được ngủ nên cô nàng vừa về là nằm ngay đơ ra ngủ bù. Lúc mở cửa cho tôi, cô ấy đang mặc bộ áo ngủ hình gấu Winnie, mặt mũi xanh xao.
.
Cô nàng ngáp một cái thật lớn rồi nằm trên sô pha than vãn, "Lượng Lượng, cậu không biết đâu, ông cậu mình lần này đúng là giày vò nhà mình gần chết. Ông già ấy làm quan lớn quen rồi nên bị bệnh mà còn bày đặt đúng theo kiểu cách nhà quan. Bên cạnh giường bệnh 24/24 giờ không được thiếu người, lại còn phải có hai người, một người bưng trà rót nước, một người nói chuyện cho ông ấy đỡ buồn. Một ngày đọc báo năm tiếng, sáng đọc Nhật báo nhân dân, tin tức xã luận không chừa một trang nào, chiều đọc Nam phương cuối tuần, ngoài quảng cáo ra, không bỏ sót tin gì hết. Mình vẫn còn may, lấy cớ phải đi tập để chuồn. Cậu biết không, nói rõ là đi tập luyện mà vẫn không thoát được đấy. Mẹ kiếp, phải nói thêm cái cớ là "tập luyện vì Tổ quốc" ông ấy mới đồng ý thả mình đi. Em họ mình với Thư ký của nó mới thê thảm, đọc nhỏ quá ông ấy không nghe thấy, đọc to quá ông ấy kêu ồn ào. Cô em họ hỏi mình phải làm sao, mình nói mẹ kiếp còn làm sao nữa, chơi khổ nhục kế với ông ấy đi. Có phải giường bên cạnh ông già này còn trống không? Mày cứ đọc đến ngất đi cho chị, tiện thể nằm lên cái giường kia, cả ngày kêu "ui da" bên tai ông ấy, xem ông ấy còn ra vẻ quan lớn được nữa hay không.".
.
Tôi thay bộ quần áo ở nhà ngồi xuống cạnh cô ấy, gác đùi lên bàn. Tôi cười hì hì cắn quả táo, "Muốn trách thì hãy trách họ ngoại nhà cậu ấy! Bà ngoại cậu hình như vẫn còn là Cách cách[1] đời Thanh nhỉ? Ha ha, thế hệ sau của vương công quý tộc, cái gen thể diện vẫn còn đúng không?".
.
[1] Cách gọi công chúa của triều đình Mãn Thanh.
.
Tôi cắn táo rồm rộp, Phi Ca cân nhắc thấy cũng đúng, đành bất lực lắc đầu than thở, "Sao Thạch Đầu vẫn chưa đến thế, không phải là không tìm thấy nhà chứ?".
.
Cô nàng cũng cầm lấy một quả táo, đột nhiên nhớ ra cái gì đó nên quay sang hỏi tôi, "Mình hỏi này Lượng Lượng, mấy ngày trước rốt cuộc cậu ở đâu hả? Mười một giờ đêm hôm trước mình gọi về số nhà cậu, kêu cả nửa ngày không ai nghe máy. Tối hôm qua mình lại gọi, vẫn không ai nghe máy. Cái nhà đấy cậu nâng niu như thế, làm sao có thể phá khóa chứ. Mẹ kiếp, nói thật đi, cậu đã ở đâu hả?".
.
Phi Ca bức cung như vậy, tôi cảm giác miếng táo nghẹn trong họng, ra không được mà xuống cũng không xong nên ấp úng một lúc lâu không nói nên lời. Thái độ giấu đầu lòi đuôi này làm cho Phi Ca nhìn ra vấn đề, cô nàng bỏ quá táo xuống rồi rống lên một tiếng, "Có vấn đề rồi!" sau đó cao giọng nói, "Mẹ kiếp, cậu có thú nhận không hả?".
.
Bàn tay đang cầm táo run lên, nửa quả táo rơi bộp xuống sàn, hai đầu gối nhũn ra, tôi thành thật khai báo với Phi Ca. Nhưng có đánh chết tôi cũng không hé răng về mấy lần thân mật giữa tôi và Khang Tử Huyền.
.
"Thì đấy, mọi việc là như vậy. Là. như vậy đấy!".
.
Tôi lo lắng kể lại quá trình quen biết với Khang Tử Huyền và giải thích lúc trước chạy qua nhà cô ấy là để trốn tránh anh ta. Tôi cũng kể luôn chuyện hôm qua gặp Phó Thần, tôi và anh ta đã kết thúc, sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
.
Phi Ca ngồi bên cạnh vắt chân chăm chú lắng nghe, yên lặng như một cô gái ngoan chưa chồng. Trên thực tế, cô ấy đúng là một cô gái chưa chồng, chỉ đáng tiếc là, phần lớn thời gian cô ấy không thể giữ yên lặng.
.
Nghe tôi nói xong, Phi Ca "à" một tiếng có vẻ đăm chiêu rồi tủm tỉm cười gật gật đầu, mà mỗi lần nổi điên lên cô nàng đều đăm chiêu cười tủm tỉm và ngay sau đó sẽ lao đến gϊếŧ người. Quả nhiên.
.
Phi Ca mặc bộ áo ngủ gấu Winnie hùng hổ lao đến đập vào đầu tôi một cái đau điếng.
.
"Phương Lượng Lượng, cậu giỏi lắm! Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không kể cho mình. Hôm nay mình mà không hỏi cậu, mẹ kiếp, chắc cậu bị người ta "ăn" sạch sẽ rồi mới chịu thú nhận phải không? Quen biết một gã có tiền ở hộp đêm à, có thể là người tốt không, cậu nói xem. Cái gã vô liêm sỉ kia tên là gì, cái gì Khang hả?".
.
"Khang. Khang Tử Huyền.".
.
"Mẹ kiếp, tên gì mà khó đọc thế, cứ gọi hắn là Khang gì đó đi! À, đúng rồi, tên Khang gì đó kia tuyệt đối không phải người tốt! Mấy gã như thế giỏi nhất là lừa đảo con gái nhà lành. Hắn ta nhắm cậu rồi, ở thêm mấy ngày nữa ăn thêm mấy viên kẹo ảo ảnh của hắn ta, mẹ kiếp, có khi ngay cả mật mã ngân hàng cậu cũng khai hết với hắn mất!".
.
Phi Ca khoa tay múa chân, dạy dỗ tôi đến mức nước miếng văng ra khắp phòng. Lúc này chuông cửa vang lên, Phi Ca lấy lại phong thái của hậu thế Cách cách thời Thanh, chỉ vào đứa đang co ro trên sô pha là tôi đây nói, "Đi đi, ra mở cửa! Thạch Đầu đến đấy.".
.
Tôi nhăn nhó ra mở cửa. Thạch Đầu sung sướиɠ xách hai túi đồ ăn vào. Thạch Đầu nhìn thấy Phi Ca thì vô cùng mừng rỡ, hai mắt sáng lên. Còn Phi Ca vẫn tùy ý ra lệnh giống năm đó, như chưa từng xa cách bảy năm.
.
"Thạch Đầu, mua cánh gà chưa?".
.
"Mua rồi ạ, thưa đại ca!".
.
"Cà tím đâu?".
.
"Mua rồi ạ.".
.
"Rượu đâu?".
.
"Cũng mua rồi ạ. Một thùng, vẫn đang để trên xe của em.".
.
"Tối nay không uống rượu nữa! Lượng Lượng không uống được, càng uống càng ngu ngốc, đầu óc không dùng được nữa rồi.".
.
Thạch Đầu không rõ đầu đuôi, ngây ra nhìn bọn tôi. Phi Ca cắn một miếng táo, ra lệnh như nữ hoàng, "Còn ngây ra cái gì? Không đi xuống bếp đi hả? Tôi và Lượng Lượng còn có chuyện phải nói, lát nữa sẽ vào giúp cậu.".
.
Thạch Đầu "vâng dạ" hai tiếng, vui vẻ đi xuống bếp.
.
Con ngươi trong "đôi mắt ngu ngốc" của tôi nhìn chằm chằm Phi Ca cầu xin lòng thương xót của nữ hoàng. Tôi chu môi làm nũng gọi tên cô nàng, "Phi Ca, cậu đừng tức giận. Cứ nhìn anh ta rồi cậu sẽ biết, dáng vẻ đó đúng là như một bức họa, đẹp trai chắc chắn chiếm ngôi đầu. Mình cũng không cầm lòng được. Nhưng mình đã từ chối anh ta, từ chối thật sự đấy, mình nói với anh ta trong lòng mình vẫn còn Phó Thần.".
.
Phi Ca nhíu mày, khinh thường "hừ" một cái rồi vỗ đầu tôi giống như đập bóng chuyền. Cô nàng đập tôi hoa cả mắt, "Cái tên họ Phó kia cậu cũng quên ngay đi cho mình, đấy cũng không phải hàng tốt, toàn bộ lũ đàn ông đều chẳng tốt đẹp gì cả!".
.
Hôm nay phản ứng của Phi Ca có phần kích động, bình thường cô ấy nói chuyện dù hơi ầm ĩ nhưng cũng không đến mức tiêu cực như vậy. Tôi buồn bực hỏi, "Cậu làm sao thế?".
.
Phi Ca liếc tôi, lẳng lặng nằm lên sô pha không nói gì. Tôi lao đến truy hỏi, huých huých cô nàng, "Làm sao vậy? Cậu nói đi nào, có phải Phương Dịch Hằng không?".
.
Bình thường chỉ có hành động của gã đàn ông kia mới có thể ảnh hưởng đến Phi Ca, thậm chí có thể gây ảnh hưởng vô cùng lớn. Phi Ca quay lưng về phía tôi, một lúc sau mới nói được một câu, "Anh ta lại tìm được bạn gái mới, làm y tá. Nói lần khác sẽ dẫn đến cho mình gặp.".
.
Cô ấy bực mình tuôn ra một tràng tục tĩu. Tôi cũng chán nản theo, không biết nên khuyên cô ấy như thế nào, chỉ có thể ngồi bên cạnh buồn bực cùng.
.
"Cậu đừng có khóc đấy!".
.
"Vớ vẩn, mình mà phải đi khóc lóc vì anh ta sao?".
.
Nhưng trong giọng nói của Phi Ca đã đầy nước mắt, tôi đành ném khăn giấy sang cho cô nàng.