Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 11: Khách sạn Sen Rừng

Đương nhiên Hạ Hoa không biến thành người nhện.

Cô dùng một sợi dây thừng buộc vật nặng ném lên tầng hai. Dương Chí đã ở đó chờ sẵn, cậu nhanh nhẹn chộp lấy sợi dây, kéo cô lên.

"Em kiếm đâu cái khăn xấu khủng khϊếp thế?"

Cái khăn màu be tím buộc ở lan can, dưới ánh nắng nó lấp lánh phát sáng vô cùng bắt mắt.

"Của bà chủ quán ấy, em sợ chị không thấy rõ nên kiếm được lọ kim tuyến rắc vào cho nổi bật."

Công nhận nổi bật thật (_ _")

Vì họ chỉ nghỉ trưa nên Dương Chí không dọn dẹp nhiều, cậu kéo xác chủ quán để chung với con gái rồi khoá phòng tắm lại. Xịt chút khử mùi để giảm mùi xác chết, bọn họ ăn trưa đơn giản rồi tiếp tục lên đường.

Nhiệt độ ngoài trời lúc này đã đạt đến 50 độ, mồ hôi của Hạ Hoa tuôn như tắm.

Dương Chí thì đỡ hơn, cậu chỉ đi sau Hạ Hoa, nhặt tinh hạch và tự bảo vệ bản thân.

Chật vật mãi mới đến nơi.

Khách sạn Sen Rừng xây dựng theo phong cách thiên nhiên hoang dã, nghe nói giá phòng rất đắt, còn là nơi những người nổi tiếng nghỉ lại, quanh năm suốt tháng đều kín chỗ.

Làm thế quái nào thằng Lưu Đại Bảo có thể chui vào chốn đắt đỏ như vậy?

Bộ nó là công tử nhà giàu, con ông cháu cha hả?

"Em không rõ, hình như họ vào cùng với bạn." Như thể đọc được thắc mắc của Hạ Hoa, Dương Chí trả lời.

"Ừm..." Hạ Hoa ngước nhìn cổng sắt tinh xảo đang đóng kín. Đẹp thì đẹp thật, mỗi tội chả có tính ứng dụng lắm, nhìn mấy vết máu kia mà xem, đoán chừng lũ zombie bên ngoài đã lọt vào rồi.

Không biết có phải do khuôn viên khách sạn quá rộng, nên không thấy bóng dáng con zombia nào lảng vảng hay không.

Dương Chí đan hai tay vào nhau, cậu dựa vào tường làm bàn đạp để Hạ Hoa leo lên.

Hạ Hoa không khách khí, dứt khoát dẫm lên tay cậu, vọt thẳng qua tường.

Không rõ Hạ Hoa làm gì sau tường, chỉ nghe loạt xoạt một hồi, một sợi dây ném ra ngoài, xuất hiện trước mặt Dương Chí.

Dương Chí: "..." Hay chị ra ngoài này làm bàn đạp cho em vào trước đi? Chứ leo dây khó quá, em không làm được.

Nghĩ thì nghĩ, cậu vẫn phải cắn răng gắng sức trèo vào. Chật vật mãi mới trèo qua.

Hạ Hoa nhìn cậu đầy kiên nhẫn: "Còn phải luyện tập nhiều."

Dương Chí: "..." Em có thể từ chối được không?

Dĩ nhiên cậu không dám hỏi câu ấy, cậu biết Hạ Hoa sẽ trả lời thế nào. Quan trọng nhất, cậu biết mình thật sự cần phải luyện tập thêm.

Cậu muốn sống, cậu phải có đủ sức mạnh để không kéo chân Hạ Hoa.

***

Phòng Tổng thống trang trí xa hoa, mỹ lệ đến mấy cũng không che giấu được không khí nặng nề thấp thỏm đang dâng lên từng giờ.

Lưu Đại Bảo đau hết cả đầu, chiều rồi sao Dương Chí vẫn chưa đến?

Em gái cậu, Lưu Ninh ngồi bên cạnh, mong ngóng ngó qua cửa sổ.

"Anh Tiểu Chí sẽ đến chứ ạ?"

Cậu vuốt mái tóc mềm mượt của em gái, nhăn nhó: "Gọi kiểu gì thế, phải gọi là anh Dương Chí chứ." Nói đoạn cậu thở dài. "Anh cũng không chắc nữa, Tiểu Chí đã nói thì chắc chắn sẽ làm, chỉ e là..."

"E là chết mất xác rồi." Giọng nói nặng nề khác vang lên.

Sơ Nguyệt ngồi trong góc phòng, cô ta ôm đầu suy sụp. Cha cô ta nói sẽ cho quân đội đến cứu ngay lập tức, vậy mà mãi chả thấy đâu.

Đến quân đội còn khó khăn như thế, huống chi người bạn của tên béo kia?

Sơ Nguyệt vò mái tóc, lộ ra những lọn nhuộm highlight bạch kim. Không hổ danh Nữ hoàng trường trung học Tây An, dù trường hợp nào trông vẫn nổi bật.

Tất nhiên trường học có nội quy cấm học sinh nhuộm tóc. Nhưng Sơ Nguyệt là ai? Con ông cháu cha, nhà giàu đích thực. Lãnh đạo nhà trường chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, miễn Sơ Nguyệt không nhuộm cả đầu, họ sẽ không bắt bẻ.

"Tiểu Nguyệt, đừng nói vậy." Lưu Ninh buồn bã nhìn bạn mình.

Vì Sơ Nguyệt muốn xem chương trình ca nhạc có thần tượng cô ta tham gia, cô ta đã rủ Lưu Ninh đi theo.

Lưu Ninh không thiết tha gì ca nhạc, chẳng qua đến thành phố A có thể gặp lại anh trai nên mới đi cùng Sơ Nguyệt.

Bố mẹ Lưu Ninh đã ly dị. Anh trai Lưu Đại Bảo sống ở thành phố A cùng bố, cô theo mẹ đến thành phố C, số lần gặp nhau mỗi năm có thể đếm trên đầu ngón tay.

May mắn quen biết với Sơ Nguyệt, một thiên kim tiểu thư, giàu có quyền thế. Theo cô ta hưởng biết bao điểm tốt.

Điểm tốt nhất là sự hài lòng của mẹ cô.

Bà luôn mong con gái mình kết giao với người tầng lớp thượng lưu. Nên dù thấy Lưu Ninh đến thành phố A, biết rõ cô sẽ gặp anh trai, bà cũng không cản.

Người hào phóng như Sơ Nguyệt, nghe Lưu Ninh nói muốn gặp anh trai, cô ta không những không khó chịu, còn vung tay mua thêm một ghế cho bạn mình đưa anh trai đến xem cùng.

Thế nên ba người họ mới kẹt lại đây.

Không rõ từ khi nào, lũ zombie bỗng túa ra sân tụ tập.

Dường như chúng bị thứ gì thu hút.

Lưu Đại Bảo là người đầu tiên nhận ra tình huống này.

"Nhanh, nhanh, thu dọn đồ đạc. Tiểu Chí sắp tới."

Lưu Ninh đang an ủi Sơ Nguyệt, nghe vậy ngẩn ngơ.

Gì cơ? Bọn họ được cứu à?

Sơ Nguyệt không tin.

"Tự xem đi." Lưu Đại Bảo nhảy khỏi ghế sát cửa sổ, phi như bay đến chỗ để balo. Cậu vội vàng nhét những thứ hữu dụng vào, miêng không ngừng giục: "Nhanh nào."

Lưu Ninh lôi kéo Sơ Nguyệt đi tới cửa sổ sát đất, từ trên này nhìn xuống thấy bên dưới, zombie đang tụ lại gần đài phun nước.

Nếu zombie rời khỏi khách sạn họ có thể ra khỏi phòng rồi.

"Mau lên, muộn nữa zombie đông nghịt sân chúng ta sẽ kẹt tiếp đấy." Lời nói của Lưu Đại Bảo đánh thức hai cô gái.

Cả đám gấp rút mang túi xách, mở cửa ló đầu nhìn ra hành lang.

Thang máy "tinh" một tiếng, cánh cửa từ từ mở.

Bên trong, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc đẫm mồ hôi dính sát đầu, mặc áo thể thao lấm lem máu đen bùn đất. Trên tay cô cầm con dao rựa, lưỡi dao vẫn còn nhỏ máu "tách tách" xuống sàn.

Cô gái ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lưu Đại Bảo, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên: "Còn không nhanh chân lên, Tiểu Mập?"

Hai chữ "Tiểu Mập" khiến Lưu Đại Bảo giật mình, đó là chị gái Dương Chí, Hạ Hoa.

Chỉ có cô mới gọi cậu như vậy.

Lưu Đại Bảo dẫn Lưu Linh, Sơ Nguyệt chạy vào thang máy.

"Chị, chị Hoa. Dương Chí đâu?" Lưu Đại Bảo hổn hển hỏi.

Mới chạy mấy bước đã vậy, chẳng biết có sống nổi tới lúc về không nữa.

Hạ Hoa nhíu mày nghĩ.

"Gara, đang kiếm xe."

Hai người biết đánh nhau còn đi bộ được, chứ ba đứa yếu ớt này rồng rắn đi theo thì phải có xe.

Gara xe khách sạn Sen Rừng.

Dương Chí bực bội giật mấy sợi dây điện.

"Vãi, xe kiểu *** gì thế???" Cậu hét lên.

Đấu mãi máy không nổ, giờ này chắc Hạ Hoa đã tìm thấy bọn Lưu Đại Bảo trên tầng cao nhất rồi. Nếu cậu không khiến cái xe chết tiệt này chạy thì...

Tiếng hét thu hút những con zombie khác, chúng bắt đầu bước đến chiếc xe.

Chẳng còn cách nào, Dương Chí xách dao xông ra. Cậu đá một con ngã lăn, nhanh tay bổ vào đầu con khác. Do dùng lực quá mạnh, lưỡi dao cắm sâu trong đầu zombie, Dương Chí phải dùng chân giữ người nó mới rút được dao.

Chỉ vẻn vẹn mấy giây này, một con zombie khác vồ lấy cánh tay cậu. Miệng máu đen sì há to, muốn xin miếng thịt.

Đừng mơ!

Dương Chí chém mạnh ngang đầu nó, khiến nó bị văng mấy cái răng. Khớp hàm bị đứt, con zombie không thể khép mồm lại, đành kêu gào gừ gừ vô nghĩa.

Dây dưa không có ích gì, Dương Chí đang định bỏ chạy.

Chợt cậu trông thấy miệng túi quần zombie đứt hàm có chùm chìa khoá lấp ló, có lẽ do va chạm, chìa khoá thò một nửa ra ngoài, kêu leng keng khe khẽ.

Ngon lành.

Mạnh tay chém phát nữa, zombie về chầu ông bà. Cậu nhặt chìa khoá, bấm một cái, tiếng xe kêu lên.

May mắn thật.

Dương Chí quay con dao, dùng cán đập vào cửa kính một chiếc xe khác.

Tiếng báo động đinh tai nhức óc cất lên ầm ỹ, đám zombie đổ xô chạy đến. Chúng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết phải xem thứ ồn ào để còn kiếm đồ ăn.

Chúng không để ý, trong lúc chúng bao vây tầng tầng lớp lớp chiếc xe này, một chiếc xe khác lặng lẽ khởi động, chậm rãi lăn bánh.

Cổng chính mở toang. Khỏi nói cũng biết ai làm.

Ngoài đường, bốn người đứng chờ.

Lưu Đại Bảo thở hổn hển. Sơ Nguyệt mặt xanh lè. Lưu Ninh nhìn Hạ Hoa đầy sùng bái.

Phong thái gϊếŧ zombie của chị gái quá ngầu. Đại tỷ giang hồ, cao thủ võ lâm!

Từ xa, chiếc xe bán tải mạnh mẽ lao đến. Dương Chí đạp phanh cái "két", cười toe toét với bốn người họ.

"Lên xe đi." Hạ Hoa, Dương Chí đồng thanh.