Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 10: Quán nướng

Tiếng chuông điện thoại reo vang đánh thức Dương Chí khỏi giấc mơ đẹp.

Chết tiệt, ai vậy nhỉ?

Màn hình điện thoại hiển thị ba chữ Lưu Đại Bảo.

"Alo." Dương Chí vội bắt máy. Hôm qua cậu liên tục gọi cho Lưu Đại Bảo mà không ai nghe, giờ cậu ta mới gọi lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Kiếp trước cậu cứu Bạch Nhu Nhu, đang lúc nước sôi lửa bỏng Lưu Đại Bảo gọi đến, Dương Chí không cách nào phân thân cứu người. Về sau không nhận được tin tức gì của cậu ta nữa, có lẽ...

"Ê, Dương Chí, cậu đang ở nhà đúng không?" Giọng Lưu Đại Bảo ngập tràn sợ hãi. "Qua cứu bọn này với."

"Chờ mãi câu này." Dương Chí bật dậy. Tiểu Hắc đang ngủ trên chăn cũng giật mình tung người nhảy lên cửa sổ.

"Meoooo..." Mèo ta cáu kỉnh, hết chuông điện thoại như đấm vào tai, lại đến sáng ngày ra tung chăn tung gối, có để ai ngủ không vậy?

"Xin lỗi, xin lỗi mà." Cậu xua tay với con mèo, với lấy cái áo khoác treo trên giá đồ.

Bên kia Lưu Đại Bảo khó hiểu: "Chờ cái gì, Tiểu Chí, cậu xin lỗi ai đấy?"

"Không có gì đâu." Dương Chí khép cánh cửa. "Nhắn tin địa chỉ cho mình, mình đến ngay đây."

Tiếng bước chân rầm rầm, chỉ nghe ầm một tiếng, cánh cửa không khoá bị xô mạnh mở tung ra.

Trong phòng tối đen, Hạ Hoa nằm trên giường, cô mặc một chiếc váy hai dây vải đũi màu nâu, mắt nhắm nghiền.

Dương Chí biết cô đã tỉnh rồi, đang chờ cậu nói trước: "Hoa, chúng ta đi cứu người đi."

Mắt hạnh hé ra, lông mày cô nhướn lên, không trả lời chỉ nhìn cậu thay cho nghi vấn.

Bộ chị đây nói chưa đủ rõ à?

"Không, không phải cứu Bạch Nhu Nhu. Đại Bảo với em gái cậu ta bị kẹt ở khách sạn Sen Rừng, nguy cấp lắm."

Đại Bảo. Cái tên này hơi quen quen.

Hạ Hoa lờ mờ nhớ ra một thằng nhóc hay đi cùng Dương Chí, người hơi thấp, béo, hmm...

"Cái thằng 100 cân ấy à?"

"90 cân thôi." Dương Chí trợn mắt. "Sao chị mau quên thế. Lưu Đại Bảo, nhớ chưa?"

Cô bẹt bẹt miệng, 100 hay 90 đâu khác nhau lắm. Hình như mỗi lần cô gặp thằng nhóc này nó lại béo thêm, lúc nào trên tay cũng có đồ ăn. Không phải cô đãng trí, mà thằng nhóc ấy sau tận thế chưa từng thấy mặt, dù sao cũng 5 năm rồi, quên là bình thường.

"Thôi nào, chị mau chuẩn bị ra ngoài với em đi."

Hạ Hoa thở dài. "Rồi rồi, em xuống dưới trước đi đã."

"Em chờ chị đấy." Nói xong cậu biến mất sau cánh cửa, nhanh như gió.

Hạ Hoa rời giường, bình tĩnh mặc đồ, lòng thầm tính toán.

Khách sạn Sen Rừng cách đây 15km, không xa, nhưng lại gần sân vận động Bình Minh, khỏi nói cũng biết tại sao bọn Lưu Đại Bảo lại ở đấy. Hừm bảo sao kiếp trước bay màu sớm vậy.

Tuy sự kiện ngất xỉu hàng loạt xảy ra sau 2 tiếng tính từ khi có chấn động, nhưng người từ nơi khác đến đây rất nhiều, đặc biệt khu vực quanh sân vận động, khách sạn, nhà nghỉ đều full phòng, e là giờ nơi đó đã thành biển zombie.

Vãi cả cứu người, còn nguy hiểm hơn cứu Bạch Nhu Nhu, chả biết còn mạng mà về không nữa.

Cũng không thể bỏ mặc Lưu Đại Bảo, Dương Chí đã quyết, cô chẳng thể mặc kệ thằng bé, khác với Bạch Nhu Nhu, cô không kiếm được lý do từ chối cứu Lưu Đại Bảo.

Đành vậy.

Mặc lên mình bộ đồ thể thao mới tinh, tóc buộc đuôi ngựa. Hạ Hoa ngắm mình qua chiếc gương lớn để góc phòng.

Sắc mặt hồng hào, khoẻ mạnh, thân thể thì cần luyện tập thêm.

Vừa vặn đại khai sát giới.

Dương Chí chờ dưới gara, cậu sốt ruột dậm dậm chân lên bậc cửa. Mãi đến khi Hạ Hoa xuất hiện, vũ khí đeo bên hông, tay cầm một cái balo lớn, cậu mới thở phào một hơi.

"Đi bộ thôi." Dương Chí chỉ vào gara trống trơn. Nhà có hai chiếc xe, một chiếc Dương Thanh Phong chở mẹ con họ Lam tới Long đảo. Chiếc kia vốn để ông ấy đi làm nhưng giờ đang ở chỗ bảo dưỡng.

Nhún nhún vai, Hạ Hoa không ý kiến gì, cô cũng không thấy việc lái ô tô xông vào biển zombie khả thi lắm.

Bọn họ khoá cửa, lặng lẽ ra khỏi khu biệt thự.

5 giờ sáng, trời mùa hè đã sáng, chỉ hai tiếng nữa nắng sẽ bắt đầu gay gắt. Thời gian không còn sớm, Hạ Hoa thắt chặt dây giày, vẫy tay báo hiệu.

Dương Chí gật đầu, cậu đeo balo Hạ Hoa mang xuống bên vai trái, tay phải nắm con dao bổ củi.

Chỉ thấy Hạ Hoa dẫn đầu, nhìn trước ngó sau, nên gϊếŧ con zombie nào thì dứt khoát chém chết, nên núp chỗ nào thì không chần chừ chui tọt vào trốn. Dương Chí theo sát đằng sau, cậu dùng dao moi tinh hạch, từng viên tinh hạch trắng mờ dính máu bị nhét vào balo, chẳng mấy chốc cái balo nhem nhuốc khác hẳn ban đầu.

Chạy khoảng 7km, Hạ Hoa dừng lại.

Phía trước là con phố sầm uất, nổi tiếng với nhiều quán ăn đêm, hiện zombie chen chúc như đang tổ chức đại hội thây ma.

"Ôi vãi." Dương Chí bật thốt. "Hay chúng ta đi đường khác?"

Cậu biết đường ngắn nhất để đến nơi Lưu Đại Bảo phải đi qua đây, nhưng vậy thì quá nguy hiểm.

Mới 11 giờ trưa mà nắng nóng như thiêu đốt, gương mặt Hạ Hoa nhễ nhại mồ hôi, cô lắc đầu.

Bọn họ đã đi 6 tiếng, 6 tiếng 7km, trưa còn phải nghỉ ngơi, nếu đi đường vòng thì trời tối mới tới khách sạn mất. Cô lại không muốn qua đêm trong biển zombie.

Suy nghĩ, suy nghĩ nào.

Góc phố có một nhà hàng đồ nướng, đang đóng cửa tĩnh lặng, dường như đêm xảy ra sự kiện tận thế nó không hoạt động.

Dù thế zombie vẫn bao vây nó như thể chờ ăn thịt nướng.

"Chị sẽ dẫn dụ zombie đi chỗ khác, em biết cậy cửa chưa?" Hạ Hoa rút một thứ dụng cụ trông có vẻ mờ ám ra khỏi túi.

"Đã làm qua." Dương Chí gật đầu, nhận lấy dụng cụ cậy khoá từ tay cô.

Thông thường bọn họ sẽ phá khoá, chỉ cần dùng sức đập sao cho hỏng khoá là được. Trong trường hợp này không nên làm vậy, rất ồn ào, cũng may lúc ở đội lão Trần, Dương Chí đã lân la học hỏi nhiều thứ.

Hạ Hoa hài lòng, chỉ vào một vị trí đủ cao để quan sát xung quanh. "Em leo lên đó, lúc thích hợp thì chui vào nhà kia. Kiếm cái gì buộc vào cửa sổ tầng hai làm tín hiệu, nhớ chặn cửa đề phòng bọn zombie phá cửa."

"Vậy chị vào bằng cách nào?"

Tầng hai nhà đó quá cao, gần nhà không có gì để leo trèo. Trừ khi Hạ Hoa hoá thành người nhện hoặc thức tỉnh dị năng bay, còn không cậu sẽ làm một cái dây để kéo người.

"Chị sẽ biến thành người nhện." Hạ Hoa nhún vai.

Dương Chí: "..."

Ok, fine.

Hạ Hoa đá vào bộ bàn ghế, âm thanh đồ nhựa với cốc thìa va vào nhau thu hút lũ zombie. Thấy có con người thơm ngon tươi sống chạy qua, chúng vội vàng đuổi theo. Chẳng biết do vội hay do xương khớp có vấn đề, con lết lết chân, con tay như sắp rụng khỏi thân, chậm chạp kéo nhau tản khỏi cửa hàng.

Chờ đến khi Hạ Hoa khuất dạng, cậu nhảy xuống đất, dọn dẹp số zombie sót lại.

Mất vài phút để mở cửa cuốn, xong đến cửa kính, Dương Chí thành công vào bên trong.

Chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên, đều đã hoá zombie.

Dương Chí không ngần ngại chém họ, để ý miệng người phụ nữ có vết máu, cậu vòng quanh nhà xem xét mọi ngõ nghách. Quả nhiên, phòng tắm có một cô gái bị cắn vào vai, máu đen đẫm áo. Hình như phòng khách có ảnh chụp gia đình, cô ta là con gái chủ quán. Mắt thấy cô gái còn thoi thóp, cậu bầm lầm "Xin lỗi" rồi đưa cô ta về với bố mẹ.

Nếu là trước kia, cậu sẽ đắn đo, thậm trí không dám gϊếŧ cô ta. Suy cho cùng gϊếŧ zombie khác với gϊếŧ người, kể cả người đó sắp biến thành zombie.

Có lẽ, nhân tính sẽ mai một theo thời gian.

Hoặc cậu không có nhiều nhân tính như mình tưởng.

Đến lúc phát tín hiệu rồi.