Hoa Hồng Nơi Hoang Tàn

Chương 7.2: Cơ thể không khỏe (H)

Cô bé vừa mới lêи đỉиɦ vẫn non mềm và ấm nóng, phun ra từng đợt dâʍ ɖị©ɧ theo động tác thọc rút của ngón tay. Cửa mình càng vui vẻ đóng mở, cắn chặt ngón tay đã đút vào hơn phân nửa của người đàn ông.

“Mẹ nó, da^ʍ thật!” Kỳ Cảnh cong ngón tay, ác ý ngoáy liên tục mấy cái, sau đó rút ngón tay ướt nhẹp ra vừa lau lên mông của Sở Dao vừa thấp giọng chửi mắng như đang trả đũa: “Ở trường ra vẻ học sinh ngoan, thế mà lúc riêng tư lại là đĩ da^ʍ bị đàn ông tùy tiện chọc hai cái đã lêи đỉиɦ.”

“Tôi không có...” Sở Dao yếu ớt phản bác, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối, đã hơi tự sa ngã. Cô rất rõ thể chất nhạy cảm đặc biệt này của mình, nhưng chính cô cũng không thể kiểm soát nổi.

Kỳ Cảnh kéo chiếc quần mình vừa mới mặc xuống, đỡ gậy thịt đẩy vào động tiêu hồn của cô gái. Nghe cô cãi lại vừa nũng nịu vừa mềm mại, anh ta khẽ hừ vỗ lên mông cô như trừng phạt: “Còn không chịu ngoan ngoãn, thả lỏng bướm da^ʍ một chút, tôi muốn cắm vào trong.”

Vừa dứt lời, gậy thịt đã đâm thẳng vào trong như vũ bão, nhát sau mạnh hơn nhát trước, chọc tận điểm G tận sâu trong hoa tâm của Sở Dao. Chẳng mấy chốc, cô đã hoàn toàn bị dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông thao túng tâm trí. Miệng không ngừng ngâm nga “ư ư a a” đầy dâʍ đãиɠ, mông nhỏ lắc lư, thỉnh thoảng còn đón nhận sự vui sướиɠ nho nhỏ.

Kỳ Cảnh vẫn luôn nhung nhớ dáng vẻ cô gái lêи đỉиɦ tối qua, giờ lại thấy cô bị mình cᏂị©Ꮒ đến độ nước văng tung tóe, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, ham muốn càng nối đuôi nhau không dứt.

Đến nỗi chuyện anh ta xuất tinh sớm cũng như việc cô gái nghi ngờ cơ thể anh ta có vấn đề khi trước đã được chứng minh ngay lúc này.

Không phải anh ta bất lực mà là lâu ngày ăn chay đột nhiên được chén thịt, còn là loại cực phẩm như Sở Dao nên anh ta mới nhất thời không kìm được.

Sở Dao bị anh ta cᏂị©Ꮒ đến độ lêи đỉиɦ ba lần liên tiếp, cơ thể xụi lơ hoàn toàn không quỳ nổi, cả người nằm bò trên giường nhô cao mông, nghênh đón sự thọc rút của người đàn ông.

Cô cứ thế bị Kỳ Cảnh đè trên giường lăn đi lộn lại gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng không chịu nổi ngất xỉu.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, trong phòng ngủ đã rải đầy ánh hoàng hôn.

Người đàn ông bên cạnh đang say giấc với vẻ mặt thỏa mãn. Trái lại cô, cả người đầy vết xanh tím, gậy thịt nửa mềm của người đàn ông vẫn đang cắm trong cô bé của cô ngăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng, bụng nhỏ phồng lên.

Giữa dời giường và ngủ tiếp, Sở Dao chọn vế sau.

Sau đó, không hề bất ngờ khi cô đánh thức người đàn ông bên cạnh. Anh ta tỏ vẻ đương nhiên tiếp tục một vòng vận động mãnh liệt khác.

Nếu không phải cuối cùng cô cảnh cáo Kỳ Cảnh bằng giọng lạnh băng cùng sắc mặt khó coi, thì e rằng anh chàng này còn có thể làm suốt đến sáng hôm sau.

Sở Dao không hiểu, không phải mình đã trở lại bảy năm trước rồi à? Sao thể lực của đám đàn ông đó tên này còn hơn tên kia.

Nhất là gã đàn ông chó má Kỳ Cảnh này, lúc cô ở bên anh ta, tuy cũng thường xuyên bị anh ta làm đến độ cả người rã rời, nhưng không hề phóng túng như bây giờ.

Lòng thầm phỉ nhổ người nào đó, nhưng ngoài mặt Sở Dao vẫn tỏ ra lạnh nhạt, bình tĩnh, hoàn toàn đã không còn dáng vẻ bị Kỳ Cảnh chơi đến mất lý trí, co giật vì sung sướиɠ như lúc trong phòng ngủ nữa.