Hơn nữa Diệp Viễn không hề biết Lâm Hàn Tuyết đã biết thân phận của anh.
Lúc này, anh đang ở trong xe kể hết tất cả các việc mấy năm nay với Vũ Đông Thanh.
Đương nhiên, Diệp Viễn không nói ra chuyện mình là điện chủ của điện Thiên Thánh, bởi vì chuyện này liên quan quá lớn, anh không thể nói cho bất kỳ ai biết chuyện này.
Chỉ lúc sau, mấy người đã đến một tứ hợp viện vô cùng vắng vẻ yên tĩnh.
Nơi này là nơi ẩn cư của Vũ Đông Thanh và Tiểu Vũ.
Về đến tứ hợp viện, sau khi sắp xếp xong cho Tiểu Vũ còn đang hôn mê.
Diệp Viễn mới lưu luyến rời khỏi phòng Tiểu Vũ.
Sau khi vào phòng khách ngồi, Diệp Viễn liền hỏi rốt cuộc là ai muốn bắt Tiểu Vũ.
Lúc này Vũ Đông Thanh mới từ từ kể lại cho Diệp Viễn chuyện xảy ra sau khi Diệp Viễn rời khỏi nhà họ Tiêu năm đó.
Thì ra năm đó sau khi Vũ Đông Thanh hộ tống Diệp Viễn rời khỏi thủ đô.
Vũ Đông Thanh lại nhận được tin, có một người của tổ chức thần bí đến nhà họ Tiêu bắt bố mẹ của Diệp Viễn đi.
Trước khi bố mẹ Diệp Viễn bị bắt đi, đã nhận được tin báo, cho nên đã đưa Tiểu Vũ đi trước một bước.
Hơn nữa còn nói chuyện này cho Vũ Đông Thanh, nhờ Vũ Đông Thanh giúp đỡ đưa Tiểu Vũ rời khỏi thủ đô, và nói với Vũ Đông Thanh, nhất định không được cho Tiểu Vũ tu luyện.
Sau khi Vũ Đông Thanh nhận được tin của bố Diệp Viễn, liền lập tức chạy đến thủ đô.
Vừa đến thủ đô, mới phát hiện cả thủ đô bị giới nghiêm.
Người của các gia tộc siêu cấp cả thủ đô hình đều xuất quân, tìm kiếm Tiêu Vũ khắp chốn.
“Những người đó rốt cuộc là ai? Lại có thể chỉ huy tất cả gia tộc siêu cấp của cả thủ đô”.
Diệp Viễn vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, những gia tộc siêu cấp thủ đô đó đều là gia tộc đẳng cấp nhất của Hoa Hạ, đứng đầu Hoa Hạ.
Không ngờ lại còn có người có thể chỉ huy những gia tộc siêu cấp này.
Vũ Đông Thanh lắc đầu nói: “Chú không rõ, chú có nghe bố cháu từng nói, những người này không phải người của thế giới phàm tục!”
Diệp Viễn suy đoán nói: “Không phải người của thế giới phàm tục, chẳng lẽ là người của gia tộc ẩn thế?”
Vũ Đông Thanh lại lắc đầu nói: “Cũng không phải, lúc đó người của gia tộc ẩn thế cũng xuất quân, hình như cũng nghe theo mệnh lệnh của người trong tổ chức đó!”
“Hơn nữa lúc đó thánh địa nhà họ Tiêu cũng phái ra mấy cường giả siêu cấp giúp đỡ tìm kiếm Tiểu Vũ!”
Nghe vậy, Diệp Viễn lại kinh ngạc, vốn tưởng rằng người của tổ chức thần bí đó chỉ là một tổ chức bình thường.
Nhưng bây giờ xem ra mình đã coi thường những người này.
Hình như những người này có lai lịch không đơn giản.
Vũ Đông Thanh nói tiếp: “Bố cháu còn nói với chú, mẹ của cháu cũng là người của tổ chức này, hơn nữa còn là người rất quan trọng trong tổ chức này, năm đó không biết tại sao bỏ chạy khỏi tổ chức đó, đến thế giới phàm tục, mới quen và kết hôn với bố của cháu”.
“Mẹ cháu ư?”
Diệp Viễn lại kinh ngạc, anh chưa từng nghe mẹ nói về chuyện này.
Trước đây chỉ nghe bố nói mẹ là người bình thường thôi.
“Đúng, sở dĩ những người đó muốn bắt mẹ cháu và Tiểu Vũ về, hình như muốn hai bọn họ quay về kế thừa cái gì đó”.
Mẹ cháu hình như rất không muốn cho Tiểu Vũ quay về cùng bọn họ, nên lén đưa Tiểu Vũ đi”.
“Sau đó chú đến thủ đô, dưới sự giúp đỡ của gia tộc Hiên Viên, cho Tiểu Vũ trở thành người của gia tộc Hiên Viên, nhưng vì lo sợ những người này phát hiện ra, chú mới đưa Tiểu Vũ đến Giang Châu ẩn cư!”
“Thì ra là vậy!”
Nghe Vũ Đông Thanh giải thích, cuối cùng Diệp Viễn mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.
“Chú Vũ, chú yên tâm, bây giờ cháu về rồi, có cháu ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Vũ chịu thêm tổn hại gì!”
Đối với tổ chức thần bí cường mạnh đó, Diệp Viễn không hề sợ hãi.
Chỉ cần bọn họ đến thì anh không ngại gϊếŧ sạch bọn họ.
Đồng thời Diệp Viễn cũng quyết định, đợi giải quyết xong chuyện của nhà họ Tiêu, anh sẽ đi tìm người của tổ chức thần bí đó và đón bố mẹ anh.