Anh Rể

Chương 5: Câu cá

Ngày hôm sau Trần Văn Hiên lái xe đến đại học S, cô em vợ đã ở nơi đó chờ anh. Trên mặt "chưa thi phấn trang", chỉ tô son môi thôi cũng đã đủ xinh đẹp; cô mặc một chiếc bó sát người, gắt gao bó lại ngực lớn, eo thon thon một tay là có thể ôm hết, hạ thân một cái quần đùi cao bồi, lộ ra một đôi chân trơn bóng thẳng tắp.

Thấy xe của anh, liền cười hì hì chạy tới, trực tiếp kéo cửa ghế phụ ra, ngồi lên.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, nhấp nhấp miệng, đem xe quay đầu, chạy đến cửa hàng quần áo.

“Không phải đi ra ngoài chơi sao?” Chu Vãn kinh ngạc hỏi.

Trần Văn Hiên bắt đầu giải đai an toàn, thở dài, “Trước đổi quần áo cho em.”

Bộ quần áo này của cô mang vẻ gợi cảm xinh đẹp, chính là quá lộ. Rốt cuộc cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ —— Trần Văn Hiên nghĩ, chị gái của cô- vợ anh luôn luôn đem chính mình trang điểm thoả đáng, chưa bao giờ làm anh phải lo.

Trần Văn Hiên giúp cô chọn một cái váy liền áo, màu trắng họa tiết hoa nhỏ màu hồng, ngắn tay, chiều dài váy vừa vặn đến đầu gối.

“Mặc bộ này.” Thoạt nhìn thanh thuần đáng yêu, đối với đàn ông ít dụ hoặc hơn.

"Gói vào.” Anh nói.

“Tiên sinh, tổng cộng 3888.” Nhân viên bán hàng rất lễ phép.

“Quý như vậy a,” Chu Vãn nhìn xem anh, "đại kinh thất sắc", “Anh rể, cái váy này cũng quá quý đi …”

Nguyên lai là anh rể và cô em vợ, còn tưởng rằng là kim chủ và cô sinh viên nhỏ bị bao dưỡng.

Nhân viên mặt không đổi sắc. Làm trong ngành này, có chuyện gì các cô chưa thấy qua? Anh rể mang cô em vợ xinh đẹp tới mua váy —— có ý tứ, cô ấy cảm giác trong đầu mình đã tự động hiện lên 30 tập cốt truyện phía sau rồi.

Người đàn ông một bên móc thẻ tín dụng ra thanh toán, một bên nói với cô gái nhỏ, “Váy không được ngắn quá đầu gối, về sau đừng mặc những bộ ngắn như vậy chạy loạn ở bên ngoài…”

Chu Vãn rốt cuộc còn quá trẻ, không biết sự đáng sợ của đàn ông. Vốn dĩ những điều này nên là do chị gái cô nói cho cô, nhưng rốt cuộc là vợ anh đã không còn nữa.

Chị gái nhân viên có chút thất vọng. Nguyên lai là mối quan hệ anh rể và cô em vợ bình thường a —— Nhưng cũng không trách được cô tưởng tượng quá nhiều, vì các cô thật sự thấy quá nhiều.

Đổi xong quần áo, Trần Văn Hiên lái khoảng nửa giờ, chạy đến một nông trang. Nơi đó đã đỗ vài chiếc siêu xe —— thấy anh xuống xe, có người lại đây chào hỏi.

“Văn Hiên,”

“Vân Bác,”

Hai người vỗ cánh tay nhau, lúc này ghế phụ mở ra, Chu Vãn bước ra, nhìn Vân Bác thẹn thùng cười.

Vân Bác kinh ngạc nhướng mày, cười trêu, “Không tồi a, bạn gái?”

Cậu ta biết hoàn cảnh trong nhà của Trần Văn Hiên, Chu Vũ đã đi nửa năm rồi, bạn tốt vẫn chưa đi ra được, nửa năm này vẫn luôn cô đơn chiếc bóng, bên người không có một người phụ nữ nào.

Bọn họ bên trong sớm đã lén nói, Văn Hiên như vậy không được. Bên cạnh đàn ông như thế nào có thể không có phụ nữ được, huống chi Văn Hiên còn trẻ như vậy.

Sớm muộn gì.

Cô gái này rất xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi không lớn ——giống như là học sinh. Không nghĩ tới Văn Hiên thay đổi khẩu vị, cũng tốt, nếu lại tìm người có tính cách như Chu Vũ, không khỏi sẽ nhìn vật nhớ người.

Trong lúc Vân Bác đang đánh giá Chu Vãn, Cô đã đi tới bên người Trần Văn Hiên, hô anh một tiếng, “Anh rể.”

Vân Bác sặc nước miếng, ho khan, “Đây là…”, cậu ta chỉ chỉ thiếu nữ, khó có thể tin.

“Đây là Chu Vãn,” Trần Văn Hiên biểu tình bình tĩnh, nói “Em gái Chu Vũ, các cậu hẳn là đã gặp qua —— ở trên hôn lễ của tôi.”

Chu Vãn thẹn thùng cười cười, như có như không tránh ở phía sau anh rể. Cô không nhớ rõ —— trên hôn lễ nhiều người như vậy, hơn nữa đã lâu như vậy rồi.

Cư nhiên còn đem cô em vợ mang theo bên người —— quả nhiên vẫn là quên không được Chu Vũ! Vân Bác thở dài trong lòng một hơi. Xấu hổ gật đầu cười cười với cô gái nhỏ.

Đi đến bên cạnh ao cá, mấy người bạn sôi nổi chào hỏi, Vân Bác vội giới thiệu cô với họ, “Đây là em gái của Chu Vũ.”

Mấy người đàn ông trên dưới đánh giá cô một cái. Rồi cười cười với cô, xem như gặp qua.

Trần Văn Hiên một bên cùng bạn bè trò chuyện, một bên thuần thục mở cần câu, treo mồi câu, bắt đầu câu cá, không để ý tới cô, Chu Vãn an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên, ngồi một lúc liền có chút buồn chán.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~