Nàng nhanh chóng lắc đầu chấm dứt ý nghĩ hoang đường, lại lần nữa gọi thành tiếng: “Tuyết Nhi, sao ngươi còn không chưa đứng lên?”
“Ngô…… Ngô ta……” Ta còn đang ăn dươиɠ ѵậŧ cha ngươi đấy.
Miệng Chu Tuyết Nga sớm đã bị nhục côn tanh tưởi nhét đến tràn đầy, thường thường nhả ra nuốt vào, nước miếng chảy ròng, nào còn có thể nói được lời nào.
Vẻ mặt Quý Chương vẫn lãnh đạm như cũ, sau một lúc lâu, rốt cuộc có lòng tốt thay nàng đáp: “Chân nàng ấy bị trẹo, muốn ở trên mặt đất nghỉ một lát.”
“Thì ra là thế, nằm trên mặt đất có được không? Tuyết Nhi mau đến chỗ nghỉ ngơi đi.”
Chu Tuyết Nga lắc đầu, miệng hàm chứa dươиɠ ѵậŧ lại là một trận tiếng nước ướŧ áŧ.
Mắt Quý Chương mang ý cười, “Nàng ấy không nỡ bỏ lỡ xem huynh trưởng nàng thi đấu.”
Mới không phải đâu…… Chu Tuyết Nga ngẩng đầu, mặt đầy xuân tình nhìn Quý Chương, đôi con ngươi lấp lánh ánh nước cùng môi anh đào đỏ tươi ướŧ áŧ muốn nói lại thôi.
“Mới không phải bởi vì ca ca, là bởi vì…… Ta đói bụng, không sức lực.”
Bụng dưới Quý Chương căng thẳng, ánh mắt hơi ám trầm, thanh âm vừa trầm lại ám ách, “Tiểu tao hóa muốn ăn gì?”
Chu Tuyết Nga nghiêng đầu cười, ám chỉ mà vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi thủy nhuận, “Muốn ăn đồ vật lớn lớn, nóng nóng, vừa thô lại cứng.”
Vừa lúc nghe được Quý Oanh không rõ nguyên do hỏi, “Đó là thức ăn gì vậy? Ta chưa từng nghe thấy bao giờ.”
“Không có gì, Quý thúc thúc có.”
Tay Chu Tuyết Nga bám vào quần áo Quý Chương, dưới ánh mắt người ngoài nhìn thấy cũng chỉ là thiếu nữ bởi vì thân mình suy yếu nên mới lôi kéo quần áo nam nhân, chỉ có đương sự mới biết được Chu Tuyết Nga đang nắm chặt dươиɠ ѵậŧ Quý Chương, xoa bóp thưởng thức.
Mắt thấy trận trù nghệ tranh bá này sắp đến đoạn gay cấn nhất, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn lên đủ loại tuyệt kỹ xuất sắc của các đầu bếp trên sàn đấu, ngay cả Quý Oanh cũng không còn thắc mắc cảm giác kỳ quái của Chu Tuyết Nga cùng cha, khẩn trương nhìn chằm chằm Chu Đáo mồ hôi như mưa trên đài.
Thấy không ai nhìn qua, Quý Chương trực tiếp nhấc vạt áo huyền sắc lên, làm Chu Tuyết Nga chui vào.
“Ta không làm, quá mất mặt!!”
Quý Chương hơi hơi nhấc khóe miệng lên, “Ngoan một chút, thúc thúc cho con ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙.”
Chu Tuyết Nga nuốt nước miếng, vừa mới chui vào, Quý Chương đã đỡ dươиɠ ѵậŧ mình thọc vào miệng nàng, không quan tâm gì mà lập tức đưa đẩy.
Không có tầng vải dệt cách trở, âm mao thô cứng rậm rạp của nam nhân xoa chạm mặt nàng, tao huyệt chạy nước càng nhiều, khí vị tanh tưởi nùng liệt che trời lấp đất làm nàng mềm mại ngã xuống mặt đất.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài đầy gân xanh giống như trường mâu thọc vào trong miệng nàng, mang theo lực đạo không dung cự tuyệt, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt.
Chu Tuyết Nga hoàn toàn không giống da^ʍ oa tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ như lúc nãy, thiếu nữ bị lực đạo cường thế làm cho cằm cũng sắp trật khớp, ê ê a a kêu da^ʍ, tùy ý nước miếng chảy trên mặt đất.
Quý Chương hơi nhíu mày, thô suyễn kéo váy áo thiếu nữ ra, đưa tay vào trong yếm mạnh mẽ xoa bóp bộ ngực sữa trơn trượt tuyết trắng.
Phần eo hắn chống miệng nhỏ Chu Tuyết Nga một chút lại một chút mạnh mẽ thọc vào, mỗi một lần đều toàn tiến toàn ra, hận không thể nhét cả trứng vào cùng.
Thiếu nữ một tiếng tiếp một tiếng cao giọng da^ʍ kêu, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đáy mắt hắn đỏ lên, nếu không phải lúc này tiếng vỗ tay hoan hô nổi lên bốn phía, chỉ sợ những bá tánh kia đã sớm bị tiếng kêu dâʍ đãиɠ của thiếu nữ ăn dươиɠ ѵậŧ này làm cho cứng lên, đem nàng vây lại thao đến bất tỉnh nhân sự.
Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Chương bốc lên một ngọn lửa, lực đạo dươиɠ ѵậŧ va chạm miệng thiếu nữ càng thêm thô dã, tựa như thiết chùy tạc từng cái một, thiếu chút nữa liền đem thiếu nữ tạc đến hôn mê bất tỉnh.
Rất nhanh, dươиɠ ѵậŧ hắn liền căng thẳng, gắt gao để ở trong cổ họng Chu Tuyết Nga.
Ngay sau đó, một cổ bạch trọc bắn thật mạnh vào trong cổ họng thiếu nữ, những tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt đó liền theo động tác nuốt tiến vào trong bụng nàng.