Thiếu Nữ 9 Tuổi

Chương 19: Nghi hoặc

Nan Nan im lặng nhìn Phong Nghiêm, cô nghĩ lại những chuyện trước đây rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nhẹ

- Não ngài tàn như thế, ta chấp làm gì

- Nàng.../ Giang Lăng Y không chút để tâm, nói cô ta ngây thơ hay ngốc nghếch đây, cứ thế này một ngày nào đó không bị người ta lừa mới là chuyện lạ/

- Được rồi-Phong Nghiêm thở dài đứng dậy- Như đã nói, nếu nàng an phận thủ thường, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng đâu

Nói rồi Phong Nghiêm ra ngoài, giơ tay ra hiệu cho các cung nhân ở đó ra ngoài để Nan Nan nghỉ ngơi. Mới hai ngày, mà đối với Nan Nan như dài tận hai năm vậy. Nan Nan với lấy chiếc gương cầm tay gần đó, soi gương nhìn dung mạo của Giang Lăng Y trong gương, cô cứ có một cảm giác là nguyên chủ này không hề đơn giản, trong lòng đầy khúc mắc nhưng cũng không biết phải giãi bày với ai. A Thi khiến cô có cảm giác lo lắng, kẻ phản chủ cầu vinh không ít, nhưng chả lẽ tất cả nhưng ánh nhìn quan tâm lo lắng đó của A Thi chả lẽ lại là lừa dối.

Hừ đau đầu thực sự, mình quá nhỏ để đối mặt với mấy drama này, được rồi, mục tiêu của mình bây giờ là tiếp cận Ngũ vương, trong phim xuyên không dường như tiếp xúc với nam chủ thường sẽ nhiều khả năng thu thập manh mối để trở về nhà- Nan Nan lấy hai tay vỗ má phấn chấn tinh thần- Cố gắng khỏe lại, nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn, mình sẽ sớm trở về nhà thôi, hức hức các tiền bối đã từng xuyên không ở trên trời cao linh thiêng mong hay giúp Lâm Uyên Nan con sớm ngày trở về, giúp con sớm ly hôn để ở bên cạnh chân mệnh thiên tử, con sẽ cố gắng trưởng thành bằng cách nhanh nhất có thể.. Hmmm, nhưng mà cái “chuyện đó” mình hình cần phải học mới trưởng thành được. Á!!! Đáng ghét,cái hình vẽ trong cái quyển đó lại thấy ghê chết đi được, hic hic ông trời tàn nhẫn quá, hôn nhau để có thai là được sao phải làm mấy cái dị như thế chứ hic

A Thi đợi Nan Nan nghỉ đến chiều mới vào hầu hạ, vừa vào đã thấy Nan Nan đã bắt đầu ngồi dậy, A Thi vội chạy đến đỡ Nan Nan

- Thái tử phi, độc trong người người vẫn chưa giải hết hoàn toàn, cơ thể người không ổn đâu, người mau nghỉ ngơi đi ạ

- Hả, ta thấy mình rất khỏe a, trong phòng chán lắm ta muốn ra ngoài á

- Thái tử phi- A Thi quỳ khựu xuống giữ lấy tay Nan Nan-Độc trong người người vẫn chưa tan, người phải nghỉ ngơi, mai, để mai hãng ra ngoài được không ạ, không vì nói tỳ thì hãy vì bản thân người

Hành động này của A Thi làm Nan Nan rất khó hiểu, cô cảm thấy còn có ẩn tình gì đó trong câu nói này, cho dù là vậy, cô vẫn nghe theo A Thi, cô muốn quan sát kĩ xem rốt cuộc việc này sẽ có ý nghĩa gì, hay là do cô nghĩ nhiều

Lúc này ở Yến viện....

- Trắc phi, chuyện là thế đó

- Ra vậy- Lạc Hy nghe xong trầm ngâm không nói thêm gì

- Trắc phi, ả tiện nhân đó thủ đoạn mê hoặc Thái tử, người nhất định phải dập tắt sự ảo tưởng đó của ả, nếu không...

- Quỳ xuống!!

Lạc Hy nổi giận, Các Từ sợ hãi quỳ xuống

- Việc của ta, từ lúc nào đến lượt một tiện tỳ như ngươi quản

- Trắc phi, nô..nô tỳ chỉ...

- Ta trước có hại cô ta vì ta hận cô ta, nhưng.. cô ta cứu điện hạ, vậy thì coi như ta tạm thời bỏ qua cho cô ta

- Trắc phi người đừng mềm lòng như vậy, ả ta là cố ý dùng khổ nhục kế...

Lạc Hy lại gần Các Từ, nâng cằm y lên

- Đúng thì sao, không đúng thì sao, chàng là tất cả đối với ta, chàng chết rồi, có gϊếŧ cô ta thì cũng chả khiến ta vui lên được, còn tiện tỳ ngươi, bớt quản chuyện của ta đi, ngươi nên nhớ, làm nô tỳ thân cận của ta là ngươi nợ ta, chứ đừng ảo tưởng ngươi là tâm phúc của ta

Các Từ im bặt không nói gì, mặt cúi xuống sau đó lui dần ra ngoài. Khoảnh khắc đó, y chợt nhận ra, Lạc Hy chưa từng để tâm đến mình, cũng chỉ coi mình là một con chó, nhưng biết làm sao được, đây là điều mà y bắt buộc phải làm

Tối đến, Nan Nan chán nản ngồi cạnh cửa sổ, nằm trong phòng cả một ngày còn khiến Nan Nan mệt hơn cả vận động mạnh, cảnh đêm đầy sao có lẽ sẽ khiến cô thấy khuây khỏa hơn, vì có quá nhiều việc mà sẽ khiến cô muốn nổ tung vì suy nghĩ.Gió lớn hơn, lá rụng bay xuống đất, phong cảnh lúc này đẹp y như phim ảnh, khuất sau những tán lá đang rơi, Nan Nan bỗng chợt nhìn thấy một hắc y nhân đang đứng trên cây, không biết có phải tưởng tượng không, nhưng hình như người đó đang nhìn về phía cô, hình bóng rất quen...

- Thái tử phi

A Thi gọi làm Nan Nan bất chợt giật mình quay lại, lúc nhìn ra cửa sổ, người đó đã biến mất

- Thái tử phi, ăn tối thôi ạ

- Ờ.. ừm- Nan Nan trầm lặng hơn bình thường, thấy vậy A Thi bèn hỏi

- Thái tử phi, người có tâm sự sao?

Nan Nan giờ mới để ý đến tâm thái của mình, nếu muốn thăm dò A Thi, chắc chắn không thể khiến A Thi nghi ngờ mình được, Nan Nan cầm điểm tâm lên ăn, cười nói

- Ta đang rầu vì vài chuyện đã xảy ra thôi, thật kiến người ta mệt mỏi, khiến cô lo lắng rồi

- Nô tỳ có thể nghe người tâm sự bất cứ lúc nào người muốn- A Thi cười đáp lại

Nụ cười đầy dịu đang đó của A Thi làm Nan Nan rất mông lung giữa thực và giả của nét cười đó, cô cười lại không nói gì, lúc ăn xong, cô sai A Thi ra ngoài và nói muốn đi ngủ sớm. Phòng nến tắt, thấy Nan Nan đã ngủ, A Thi cũng đi về phòng vì những ngày này y cũng chưa nghỉ ngơi đầy đủ, Nan Nan nằm trên giường một lát rồi rón rén ra cửa hé mở xem A Thi đi chưa, khi chắc chắn bên ngoài đã không còn ai, Nan Nan lấy áo choàng tối màu khoác lên mình và chạy ra ngoài.

- Trăng tối nay thật đẹp- Lạc Hy chăm chú nhìn ánh trăng, Các Từ hiện tại đang mặc lên cho y một bộ trang phục màu lam, trang điểm nhẹ nhàng, đầu sức chỉ có một cây trâm

Lạc Hy ngồi tọa kiệu đến Điện Long viện, xuống kiệu, Các Từ ra lệnh cho toàn bộ nô tài quay về, đưa Lạc Hy đến cửa rồi đứng ngoài cửa canh. Lạc Hy nhẹ nhàng bước vào, như mọi khi, Phong Nghiêm vẫn ngồi đọc sách, hắn phê tấu xong thì là đọc sách, không thì sẽ luyện võ, chả làm gì khác, tư thế chăm chú, tập trung, tĩnh lặng dường như không bị bất cứ thứ gì làm phiền cực kì cuốn hút, làm cho người ta có cảm giác an toàn, muốn dựa dẫm vào bờ vai rộng ấy

- Thái tử- Lạc Hy hành lễ

- Lạc Hy? Sao nàng lại tới vậy?

- Thái tử, người quên rồi ạ, lúc thϊếp gả cho người, người từng nói cho dù bận thế nào, cũng sẽ ngủ với thần thϊếp vào mỗi đầu tháng, hôm nay, là đầu tháng rồi

- Xin lỗi...ta...không để ý hôm nay là đầu tháng

Lạc Hy cười nhẹ tỏ ý thông cảm

- Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi- Phong Nghiêm quay lưng đi, cởi y phục bên ngoài, bỗng dưng Lạc Hy ôm chặt lấy Phong Nghiêm từ phía sau

- Thái tử điện hạ, người vẫn giận thần thϊếp chuyện thần thϊếp lợi dụng người sao, thϊếp...thần thϊếp đâu còn cách nào, nàng ấy là Thái tử phi, thϊếp cũng chỉ có thể dựa đẫm vào người, thần thϊếp sai rồi, sẽ không thế nữa đâu

Phong Nghiêm đặt tay lên tay Lạc Hy, nói

- Nàng không bị tư thù che mờ mắt là tốt rồi, ta không trách nàng nữa, được rồi đi ngủ đi

- Thái tử, thϊếp gả cho người cũng gần 4 năm rồi, thϊếp biết lúc mới làm Thái tử người có rất nhiều khó khăn, lo âu, không thể nghĩ đến việc tư, thϊếp hiểu, nhưng đã mấy năm rồi, mọi chuyện cũng đã ổn định hết rồi, sao...sao người vẫn để thϊếp phải đợi vậy, thϊếp phải đợi bao lâu nữa- Lạc Hy ôm chặt Phong Nghiêm hơn

Phong Nghiêm cầm lấy hai tai đang ôm mình của Lạc Hy, từ từ buông ra, quay người lại nhìn Lạc Hy

- Ta có lý do riêng của mình, mong nàng hiểu cho, một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành nữ nhân của ta, nhưng..hiện giờ chưa được

- Có câu nói này của Thái tử, thần thϊếp yên tâm rồi/ Phong ca ca, suốt mấy năm nay chàng đối với ta rất tốt, nhưng tại sao ta luôn cảm thấy điều đó không liên quan gì đến tình yêu người dành cho ta vậy, từ khi gả cho chàng, thϊếp đã không thể gọi chàng là Phong ca ca, chàng cũng không còn gọi thϊếp là Hy nhi nữa rồi/

Lúc này, Nan Nan đang đi lên mái và vừa đi vừa giữ thăng bằng cũng không quên ngắm trăng trên trời, không khí trong phòng quá ngột ngạt, cũng một phần vì Nan Nan tò mò về hắc y nhân đứng trên cây lúc đó, bí bí ẩn ẩn thôi thúc sự tò mò của Nan Nan. Thấy sắp đến điểm cuối, Nan Nan chán nản ngồi xuống, tranh thủ trời chưa quá muộn ngắm cảnh, nơi này không có nhiều đèn điện như ở thời hiện đại nên bầu trời đêm này hiện rất rõ một dải sao lấp lánh, ánh trăng sáng, cảnh đẹp vô cùng khiến Nan Nan không còn để ý hơi gió lành lạnh nữa. Bỗng dưng Nan Nan cảm thấy có gì đó đang tới, hắc y nhân mà Nan Nan đang muốn tìm, hiện tại đã ở ngay cạnh cô, nhìn có thể khiến người ta tưởng đó là một tên trộm hoặc là thích khách, nhưng không hiểu sao Nan Nan lại không cảm thấy sợ một chút nào. Hắc y nhân tháo khăn bịt mặt ra, cười nói:

- Đang ngắm cảnh à?