Hơn nữa, năm đó bà cũng biết chuyện kia, cho nên không khó đoán ra thân phận thật sự của Lạc Ly.
Lạc Thiếu Kiệt không có hứng thú, hắn dựa vào ghế sô pha: "Tôi sẽ cho anh trai tôi một bất ngờ khi thằng bé lớn lên. Dì có nghĩ rằng anh ấy sẽ cảm ơn tôi khi thằng bé xuất hiện?"
Lạc Bích Hà cắn răng: "Lạc Thiếu Kiệt, trước đây ta không quan tâm đến việc rắc rối mà cậu gây ra, nhưng nếu nó liên quan đến hậu duệ của Lạc gia, ta sẽ không cho phép cậu nhúng tay vào!"
"Thôi nào, " Lạc Thiếu Kiệt cười: "Lạc Ôn Tấn đến tìm dì? Tại sao, ông ta lại cầu xin dì khuyên buông tha cho con trai của ông ta? Thật không dễ dàng để mời dì trở về từ nước ngoài."
Giọng điệu của hắn hờ hững, như thể đang thảo luận về thời tiết hôm nay.
Lạc Bích Hà ủ rũ nói: "Nếu chúng ta đang nói về vấn đề này, chúng ta hãy bàn luận thật kỹ, Thiếu Kiệt."
"Năm đó, cậu bởi vì người ngoài mà tức giận, đem anh trai của cậu của tống vào tù, cậu làm chính ông nội mình tức giận đến chết, cậu phải thừa nhận mình đã làm sai!"
"Những người khác của Lạc gia đều đối với cậu không công bằng, nhưng ông nội cậu yêu cậu, thương cậu, là người duy nhất cậu không được động tới!"
Lạc Thiếu Kiệt không nói gì.
Lạc Bích Hà tiếp tục nói: "Lạc gia bây giờ, ngoại trừ cậu và anh trai cậu, hiện tại không ai có thể trông cậy vào, ta không thể để Lạc gia lụi bại trong tay cậu, Thiệu Kiệt, cậu còn trẻ, hơn nữa cậu không thể kẹt mãi trên con đường một đi không trở lại này, vì ông nội cậu, cậu không thể buông tha anh trai mình được sao?"
“Năm đó ông nôi không nên mang tôi trở về.” Lúc này, trên mặt Lạc Thiếu Kiệt không có một chút ý cười, thậm chí một nụ cười giả tạo cũng không có.
"Ta biết...đó là vì mẹ của cậu..."
“Câm miệng!” ánh mắt Lạc Thiếu Kiệt nhất thời trở nên cực kỳ âm trầm: “Lạc gia các người không có tư cách nhắc tới bà ấy!”
Trong nhà họ Lạc này, Lạc Bích Hà và Lạc Thiếu Kiệt có tính khí giống nhau nhất, bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, ở trên bàn đàm phán, cũng hiếm khi có người không sợ Lạc Thiếu Kiệt, Luo Shaojie cũng vậy, nên hai người ở chung khá hòa thuận.
Nói đến chuyện này, Lạc Bích Hà cũng rất tức giận: "Lạc Thiếu Kiệt, như vậy còn chưa đủ sao? Cha của cậu cũng vì chuyện này mà còn nằm liệt trong viện dưỡng lão!"
Lạc Thiếu Kiệt cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc hắn còn chưa chết, vậy để tôi chiếu cố hắn, tận mắt nhìn hắn chết."
Lạc Bích Hà trong lòng phát lạnh: "Ta mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, nếu người yêu cũ của cậu đã trở về, cậu nhất định phải thả anh trai mình!"
Lạc Thiếu Kiệt: "Để anh ta đi, coi như anh ta được ra tù, tôi cũng có vô số cách khiến anh ta phải quay lại chỗ đấy."
"Cậu cho rằng ta không biết trong số chứng cứ của cậu lẫn lộn bao nhiêu là giả sao? Nếu ta tố cáo những thứ này, Thiệu Kiệt, lần sau người phải vào tù sẽ là cậu!"