Đường Vào Tim Anh

Chương 58: Bắn vào trong (cao H)

Ngay cả khi đang ở trong phòng bệnh Vip kín đáo, cô vẫn mặt đỏ tim đập nhanh như vậy, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Nếu cô để ý kỹ hơn một chút có thể nghe được nhịp đập trái tim mình, từng tiếng thình thịch trong không gian tĩnh mịch của đêm tối càng thêm rõ ràng.

Cô ngoan ngoãn ngồi dậy và cẩn thận tránh chạm vào vùng anh bị thương.

Ánh mắt anh dán chặt theo từng cử động của cô, cái cằm nhỏ dù bao năm trôi qua, mái tóc đen xõa ra, hai cánh tay chống bên sườn anh, thuận tiện cho người nào đó chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thưởng thức hương vị ngọt ngào ở cặp bồng đào mê người.

“Bảo bối nhỏ, em đẹp quá.” Gần như mọi sự si mê, say đắm của anh đều tụ lại trước ngực cô, anh nhẹ nhàng hít hà, dùng chóp mũi xoa xoa đầṳ ѵú nhỏ của cô. Mỗi lần anh thở ra, hơi thở nóng nóng rực lại phả vào hai luồng cao ngất trước mặt.

Sau đó lưỡi anh khẽ lướt qua bầu vυ' cô, làn da trắng như sữa đã dần chuyển sang ửng đỏ vì bị anh mυ'ŧ vào, hệt như một đóa hoa anh đào đang nở rộ.

Thanh Ca cúi đầu hôn anh, bàn tay nhỏ vuốt ve từng tấc da thịt của người đàn ông, cẩn thận di chuyển từng li từng tí.

Dù bản thân đang chìm đắm trong tình yêu nhưng cô vẫn thấy buồn, cho dù cô và anh không nhận được lời chúc phúc của ông nội, cô vẫn chọn ở bên cạnh anh. Không còn chỉ đơn giản là giấc mộng thanh xuân thời thiếu nữ mười mấy tuổi, anh là niềm tin của cô, không có Cố Nam Sơn có lẽ sẽ không có Cố Thanh Ca của hiện tại. Trên tất cả, hai người bọn họ dường như đã sớm hòa vào làm một.

“Chú nhỏ, người ta muốn cắm vào nha ~” Cô vặn vẹo người, dươиɠ ѵậŧ của anh cọ xát cửa động của cô, sau khi đã tìm được cửa vào, Thanh Ca lập tức từ từ ngồi xuống, theo đó, đồ vật cũng được đưa vào rất sâu.

“Ư ~ Sâu quá…” Cô thoải mái cảm thán, vị trí này khiến đâm vào thật sâu.

Trên trán người đàn ông lấm tấm mồ hôi, anh ôm eo cô lắc lư, đẩy cục thịt nóng hổi vào sâu hơn. Vật đó đang tung hoành trong lỗ hoa của cô, anh càng thêm kích động để rồi điên cuồng đẩy mạnh vào.

Bầu ngực của cô gái đung đưa qua lại do động tác đẩy của người đàn ông, anh dùng tay nắm lấy thứ ấy giữ chặt không cho nó rung rinh nữa.

Khi Thanh Ca sắp lên đến đỉnh cao trào, anh đột nhiên dừng lại, cô thở hổn hển rêи ɾỉ, “Cố Nam Sơn… cho em nhanh lên… ngứa quá.”

Anh đang xoa nắn hai vυ' cô, núʍ ѵú dần dần cứng lại vì sự cọ xát của anh, chỉ bằng một bàn tay đang đặt trên đó, anh có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim cô.

“Bảo bối nhỏ, hay là tự mình xuất trận đi?”

Nói rồi, anh hạ tay xuống và ấn vào âʍ ѵậŧ sung huyết của cô, nơi đó căng ra, anh vừa ấn vào thì cô gái nhỏ đã rêи ɾỉ.

Cô không còn cách nào khác là tự mình di chuyển, từ từ nâng mông lên rồi lại hạ xuống, qυყ đầυ to lớn đâm vào miệng tử ©υиɠ, không biết từ lúc nào đã chạm tới điểm G, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngứa ngáy lan ra khắp cơ thể cô.

“A… a… a… Sâu thật sâu… Lớn thật lớn…”

Ngắm cô thế này làm anh muốn chụp lại dáng vẻ tuyệt vời ấy.

Trong đầu anh chợt nảy ra một ý tưởng xấu xa, anh nâng một bên vυ' của cô lên, năm ngón tay khép chặt lại, nhũ hoa vừa vặn lọt trong lòng bàn tay, trong giây lát, núʍ ѵú đã cứng lên.

“Gọi chú nhỏ.”

Cố Nam Sơn hơi nghiêng phần người trên, bấu lấy một bên vυ' của cô, say mê liếʍ láp rồi lại nghịch nghịch nó.

“A… a… Chú nhỏ cho em đi, em vô cùng… vô cùng thích chú nha…”

Con người sống trên đời trong lòng luôn cất giấu một phương diện không muốn người khác biết.

Người nào đó thích nghe cô gọi tên mình, điều này sẽ khiến anh phấn khích hơn.

Anh giữ eo cô đẩy mạnh, dươиɠ ѵậŧ mang theo hơi nóng tràn vào, dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đẫm nơi giao hợp của hai người, âm thanh va chạm bạch bạch bạch ngày càng to lên khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Người con gái lắc lư mãnh liệt, núʍ ѵú của cô bị anh bóp chặt, động tác thọc vào rút ra liên tục rất lâu, cùng lúc đó cũng đưa cô lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ rất nhiều lần, để rồi lần cuối cùng, một luồng chất lỏng nóng ấm bắn vào trong. Đó là phần tinh túy anh muốn được cất giữ trong cơ thể cô.

Cũng không biết vì sao, khi cô nghĩ đến việc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ẩm ướt đang trong người mình, cô lại thấy xót xa.

“Chú nhỏ, anh bắn hết vào trong đi.”

Thanh Ca trượt từ người anh xuống, cả người cô cuộn tròn trong vòng tay anh, cô được người đàn ông ôm chặt, cô cũng đáp lại bằng cách khép chặt hai cánh tay đang ôm anh.

Cô nghe được tiếng anh nói, “Nếu em có thai, cứ sinh con và cho anh một mái ấm em nhé.”

Từ trước đến nay anh đều là người ngoài cuộc, mặc dù ông nội Cố đối xử tốt với anh, cho anh một cuộc sống đầy đủ vật chất, hưởng sự giáo dục tốt đẹp, nhưng anh cũng vẫn chỉ là người ngoài cuộc.

“Được, em đồng ý với anh.”

Chân anh không tiện ôm cô đi làm sạch người, cho nên cô tự đi, một lúc sau lại nằm trở lại. Vừa rồi lúc cô đang lau rửa thì từ trong hoa huyệt chảy ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, dù đã lấy ra rồi nhưng vẫn không hết được. Cô nhớ lại chuyện hai người làm vừa rồi, mặt đỏ lựng như cà chua chín.

“Chú nhỏ, anh biết thân thế của mình đúng không?” Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, cô dè dặt hỏi vì cô sợ sẽ khiến anh buồn.

Rồi cô đặt mặt dây chuyền bằng ngọc lên tay anh, để hai tay anh chụm lại, “Đây là đồ của mẹ anh phải vậy không?”

“Thịnh Minh Hải tìm gặp em sao?” Người đàn ông đặt lại sợi dây ngọc Lam Điền vào tay cô, anh thở dài, ôm người trong lòng chặt hơn.

“Khi còn nhỏ, cha Cố đã kể cho anh nghe về mẹ. Mẹ anh là đàn em cùng khóa với cha, ông còn từng rất thích mẹ anh.”

“Anh biết tên của mẹ là Lam Hi. Trái tim của mẹ dành trọn cho một người đàn ông, nhưng vì sự khác biệt tầng lớp mà hai người không thể ở bên nhau. Lúc mẹ sinh anh ra vì mất máu quá nhiều mà qua đời, từ đó về sau nhờ cậy cha Cố chăm sóc nuôi nấng anh.”

“Mẹ nhờ cha Cố giấu anh không cho anh biết cha ruột của mình là ai. Sau đó, anh gặp gỡ Thịnh Minh Hải trong một bữa tiệc, hơn nữa anh tình cờ nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người họ. Cho nên anh đã cho người đi tìm hiểu, anh biết sự thật khoảng vài năm trước.”

Cô không ngờ tới anh biết sớm như thế, vậy chuyện hợp tác giữa hai người có phải vì… Người đó là cha ruột của anh không?

Thanh Ca đau lòng rúc trong người anh, hai dòng nước mắt không kìm được rơi xuống, thấm ướt một mảng ngực trên áo bệnh nhân của anh.

“Anh có bao giờ nghĩ sẽ nhận lại cha con với người đó chưa?”

Cố Nam Sơn khẽ chạm vào tóc cô, nhẹ giọng nói: “Chưa từng, ông ấy có cuộc sống của riêng mình, anh cũng vậy. Nếu không có duyên phận làm cha con, hà cớ gì phải quấy rầy lẫn nhau.”

Đây là giá trị quan của anh, nếu không có duyên thì không cần ép, anh vẫn luôn là người cư xử như vậy. Âm thầm đối đầu với thế giới, dùng cách riêng của mình để đạt được điều mình muốn, không bao giờ phàn nàn về người khác, có những nguyên tắc riêng nhưng vẫn có thể khiến người khác dễ dàng chấp nhận.

Anh biết Cố lão gia rốt cuộc không phải cha ruột mình, chẳng có tí gì máu mủ tình thâm, cho nên lúc hai người nói chuyện hay tiếp xúc với nhau vẫn có một tầng xa cách nhất định. Vì lẽ đó, Cố Nam Sơn đã làm việc thật chăm chỉ để khiến bản thân trở nên nổi bật. Anh học tài chính, anh học quản lý vì lý do để có thể tự mình quản lý thật tốt tập đoàn Cố thị.

Người đàn ông ôm chặt cô, còn cô e ấp trong vòng tay anh, giọng nói dịu dàng của anh cho cô cảm giác như được quấn quanh bởi kẹo bông, ngọt ngào lại dễ chịu.

“Em đừng vì chuyện này mà đau lòng nữa. Kỳ thật suốt nhiều năm như vậy, nếu như không nghĩ về em, có lẽ anh sẽ không kiên trì nổi.”

Có một chuyện anh chưa từng nói với cô, trong những năm cô bỏ sang Anh, anh thường ngủ không ngon giấc, sức khỏe không tốt, còn liên tục bị viêm dạ dày. Nhưng mỗi lần anh sang đó và nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh cảm thấy mọi bệnh tật đều được chữa khỏi.

“Chú nhỏ, về sau đừng buông tay hay rời xa em được không? Tuy rằng em đã từng rời bỏ trốn ra nước ngoài, nhưng nếu em làm vậy lần nữa, anh phải đuổi theo, nhớ nhé?”

Cô nói hệt như bị líu lưỡi, lẩm bẩm không rõ. Thực ra, điều cô muốn nói với anh là từ nay về sau cô sẽ xâm chiếm phá đảo thế giới của anh.

“Đã rõ thưa bảo bối của anh.”

Cố Nam Sơn cầu mà không được, cô chính là một bông hồng trên mảnh đất cằn cỗi của anh, mang đến cho anh màu sắc lộng lẫy.

*** 58 ***